Lối mòn trong rừng nhỏ và hẹp, hai bên lại chằng chịt cây con và bụi rậm nên chỉ vừa đủ cho một chú ngựa chạy qua.
Lưu Túc không quan tâm ở phía sau là một hàng dài người và ngựa đang cố gắng đuổi bắt mình, tận dụng khoảng cách an toàn hiện tại hắn vẫn băng băng vượt lên phía trước.
Đoạn đường tắt này cách ngã rẽ ra đường quốc lộ còn chưa đến một kilomet, với tốc độ của chú ngựa khỏe nhất trong trường đua chẳng mấy chốc Lưu Túc đã nhìn thấy chiếc ô tô đang chờ sẵn.
Hắn thúc mạnh hông ngựa chạy đến điểm đích rồi thô bạo kéo Ái Nghi vào trong xe với sự giúp đỡ của đồng bọn.
Những người phía sau vừa đuổi tới, gã tài xế cũng vừa kịp khởi động xe chạy đi.
"Có "xử" nó luôn tại đây không?" Gã đầu trọc vừa dùng băng keo quấn lấy tay chân của Ái Nghi vừa nuốt nước bọt, hắn ta cảm thấy phi vụ lần này nếu không nhận được tiền công cũng chẳng hề lỗ.
Lưu Túc quay đầu quan sát đám người ở trường đua vẫn phi ngựa bám đuổi theo sau, hắn tức tối quát lên một tiếng:
"Trong xe chật chội như thế này mày "chơi" nổi không? Cắt đuôi bọn chúng trước đã, tới được bến cảng rồi muốn làm gì thì làm!"
Gã đầu trọc không dám cãi lại, chỉ vuốt vuốt mép, chậc lưỡi tiếc rẻ, "Gương mặt đẹp thế này mà bị hủy bởi axit thì tiếc quá!"
Toàn thân Ái Nghi lạnh toát, từng thớ thịt cũng bất giác run lên.
Cô đã tỉnh được một lúc nhưng sợ bọn chúng ra tay ngay tại chỗ nên cố gắng nằm im không nhúc nhích.
Nghe xong cuộc đối thoại vừa rồi cô có thể đoán được, Lưu Túc không có ý định giết chết mình mà hắn muốn làm nhục cô rồi hủy đi dung mạo, hắn muốn cô sống không bằng chết, cách hành hạ này còn độc ác hơn là đâm một nhát vào giữa động mạch chủ.
Trong xe không còn tiếng động, do đang trong tư thế nằm co người nên Ái Nghi không quan sát được bên ngoài, nếu điểm đến là bến cảng thì rất có thể sau khi xử lý cô xong bọn chúng sẽ vượt biên bằng tàu hàng.
"Mẹ kiếp! Đằng trước có cớm!" Gã tài xế hô lên một tiếng rồi bất ngờ rẽ trái đi vào con hẻm để tránh xe cảnh sát đang kiểm tra, lúc này bọn chúng không thể quay đầu vì phía sau vẫn còn đoàn tuấn mã đang đuổi theo sát nhíp.
Chiếc xe chao đảo một hồi thì tiếp tục tăng tốc, Ái Nghi có thể nghe rõ còi xe cảnh sát hú vang ở đằng sau, bọn người của Lưu Túc bắt đầu hoảng sợ, chúng đỡ cô lên rồi móc dao nhọn ra để phòng hờ.
Lúc này cô chỉ còn biết hy vọng, bị thương nặng hay nhẹ không quan trọng, chỉ cần không phải là chết mà thôi.
Địa hình của nơi này không quá phức tạp nên muốn thoát khỏi vòng vây của cảnh sát là chẳng dễ dàng, nhưng thật may cho bọn chúng con hẻm vừa rồi lại chính là đường tắt dẫn đến bến cảng nhanh nhất.
"Ha ha… Lần này trời cao phù hộ chúng ta rồi, tụi bây chuẩn bị sẵn sàng đi, tao vừa dừng xe là phóng ngay xuống tàu."
Trái tim của Ái Nghi đập mạnh đến nổi muốn vọt ra bên ngoài, lúc này mà vùng vẫy thì chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ mà để bọn chúng dẫn đi thì cuộc đời cũng coi như chấm hết.
Cô đang ở trong tình thế không có đường lui mà tay chân còn bị trói chặt, màng mắt đọng đầy lệ cay nhưng chẳng dám để rơi ra ngoài, trong tiềm thức cô lúc này chỉ còn nghĩ đến một cái tên, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng… cô có chết cũng không hối tiếc…
"Sắp tới rồi!"
Gã đầu trọc hô lên một tiếng, hắn vui mừng nắm chặt hai bả vai của Ái Nghi vì sắp được "vui vẻ" cùng người đẹp, nhưng Lưu Túc bất ngờ lôi cô về, cây dao nhọn trên tay chĩa thẳng vào cổ của cô, hắn muốn đâm chết cô ngay tại chỗ.
"Mày làm gì vậy?" Gã đầu trọc nhanh tay đánh bật cây dao trên tay Lưu Túc, trợn mắt quát lên với hắn.
Lưu Túc hung hăng gầm lên: "Tụi bây muốn chết à? Bọn cớm sắp đuổi tới nơi rồi, mang theo nó chỉ thêm vướng víu, còn không thể chạy đi xa.
Chi rằng giết nó rồi bỏ trốn, thiếu gì