Cảnh khuya trút dần những lớp tối, trời đã sắp ngả về phía rạng đông.
Lý An Thành ôm Ái Nghi trở lại phòng, mang chậu nước cho cô rửa sạch chân rồi đi lấy dụng cụ sơ cứu xử lý vết thương cho cô.
Dẫu chỉ là bị xước ngoài da, nhưng nghĩ tới cô vì mình mà phải chịu khổ anh lại thấy sâu trong trái tim âm ỉ nhói đau.
“Ngày mai mình đăng ký kết hôn, sẵn tiện tham khảo nơi tổ chức tiệc cưới.
Chúng ta làm lễ ngay trong xuân đi, tránh để đêm dài lắm mộng.”
“Lúc này có thích hợp công khai làm lễ cưới không?”
Lý An Thành ngẩng đầu lên nhìn, tiêu cự mắt chỉ thu mỗi gương mặt của Ái Nghi, cô cứ cho anh niềm hân hoan rồi lại mông lung mơ hồ, chỉ vài từ bâng quơ thôi cũng khiến anh âu lo thấp thỏm.
Thấy anh lại bắt đầu suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, Ái Nghi kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào bờ vai rộng, trải rõ tâm tư cho anh thấu hiểu.
“Hiện giờ thân phận của em là con gái của Lạc Xích, muốn hay không muốn thì cũng chẳng thay đổi được.
Nếu như lúc này mối quan hệ của hai chúng ta bại lộ thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối, kế hoạch lật đổ Lý Cảnh Chiêu và việc dò tìm hung thủ hại chết mẹ của anh sẽ càng khó khăn hơn.
Vậy nên… chúng ta khoan hãy công khai với tất cả mọi người, em và anh bí mật đăng ký kết hôn trước, đợi mọi chuyện êm đẹp hết rồi mình mới tổ chức lễ cưới, có được không anh?”
Câu từ mà Ái Nghi thốt ra trước sau đều vẹn toàn không thể phản bác, nhưng Lý An Thành lại chẳng bình tĩnh nổi để nghe theo.
Anh nắm lấy vai cô, mặt đối mặt, nhẹ nhàng dò hỏi:
“Nếu không công khai, vậy chẳng lẽ em còn muốn quay về đó? Họ đâu phải là ruột thịt máu mủ của em, em nghĩ anh có thể yên tâm để vợ mình đi vào hang hùm cho bọn chúng có cơ hội giày xéo hay sao?”
“Em đảm bảo với anh sẽ không để mình mất một miếng thịt nào, vả lại trên đời này ngoài anh ra thì chẳng còn ai biết em đang sống nhờ trong thân xác của người khác cả.
Lạc Xích cũng sẽ không bao giờ biết được con gái của mình đã chết, vậy nên em quay về đó là cơ hội mà chúng ta nhất định phải nắm bắt thật tốt.
Em sẽ không làm việc gì nguy hiểm, chỉ để ý hành tung của bọn họ rồi báo lại với anh thôi, em tuyệt đối sẽ không làm tổn hại bản thân mình đâu mà.”
Ái Nghi mỉm cười, truyền cho anh hết sự tự tin đang có qua ánh mắt, nhưng Lý An Thành dứt khoát quay mặt đi, nhất quyết không đồng ý.
Khó khăn lắm cả hai mới giải quyết được những hiểu lầm, vắng cô mấy ngày anh đều chẳng màng đến việc ăn uống.
Hơn nữa nơi đó lại là địa bàn của Lý Cảnh Chiêu, hắn ta luôn nhìn vợ của anh bằng ánh mắt thèm thuồng không biết tiết chế, thì thử hỏi anh có lòng dạ nào an tâm để cô làm nội gián cho mình?
“Anh không đồng ý! Hơn hai mươi năm nay anh đợi được thì có thêm vài năm nữa cũng chẳng sao, thù thì nhất định phải trả, nhưng an nguy của em là quan trọng nhất.
Hay là em chịu khó ở ẩn một thời gian, đợi anh giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi, chúng ta mới tổ chức lễ cưới cũng được.”
“An Thành…” Ái Nghi đưa tay ôm lấy gương mặt anh quay trở lại, chầm chậm diễn giải suy tư của bản thân mình.
“Em biết anh lo cho em, biết anh sợ em gặp nguy hiểm, nhưng An Thành à, anh có thù… em cũng có thù kia mà.
Đâu phải tự nhiên linh hồn em thoát xác, kẻ hại em đâu chỉ có Lưu Túc và Lâm Thục Khuê.
Em không muốn làm một bình hoa di động chỉ biết dựa dẫm vào anh sống những ngày tháng vô tư lự, em còn ước mơ, còn những hoài bão to lớn trong vai diễn mà mình đang đảm nhiệm.
Người ta nói đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn, chúng ta bổ trợ cho nhau thì có gì làm khó được mình, hơn nữa bây giờ em còn được Lạc Xích bảo vệ, ông ta có mưu mô xảo quyệt như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm hại con gái mình.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, anh tin em đi.”
Cô cọ mũi nhỏ vào sống mũi của anh, dùng mọi cách nũng nịu thuyết phục, nhưng Lý An Thành cứ như tảng băng dày cọ đến mấy cũng chẳng tan.
Anh vốn là người cứng rắn, nhân sinh ngoài kia có bao