Ái Nghi lần nữa lấy tiền của Lý An Thành bắt taxi, cô ngồi trong xe mở điện thoại xem tin tức về quá trình điều tra thu thập thêm bằng chứng để kết luận tội danh của Lưu Túc.
Hình ảnh hắn đẩy cô ngã xuống cầu thang đã được camera ghi lại rõ ràng, cảnh sát cũng đã công bố kết quả giám định tử thi là bị Lưu Túc cố tình gây ra trước thông tin đại chúng, thi thể của cô đã được đưa về gia đình để tiến hành hỏa táng, lần này hắn có chạy đằng trời cũng không thể thoát tội.
Chiếc taxi dừng trước cổng chung cư đã là giữa trưa, Ái Nghi chậm chạp đi lên tầng hai, giấu mấy món đồ mới mua vào hai bên túi váy, hít thở lấy tinh thần rồi mới đưa tay bấm chuông cửa.
Lý An Thành không phải là người lề mề nhưng vẫn để cô đợi gần năm phút mới ra mở cửa, anh đứng bên trong nhìn hai bàn tay trống không của cô, mày nhíu chặt, giọng lạnh tanh không cảm xúc:
"Lại tiêu hết tiền của tôi rồi?"
"Làm gì có…" Ái Nghi chột dạ cười cười lấy lệ rồi ép sát người vào khe cửa để chuồn vào bên trong.
Lý An Thành đứng phía sau mạnh tay đóng cửa rồi túm cổ áo của cô kéo lại, không kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa: "Nguyên liệu nấu ăn đâu?"
Sống lưng Ái Nghi tuôn mồ hôi lạnh, quả thật trên đường về cả nghĩ cô còn chẳng nghĩ đến chuyện phải mua rau củ thịt cá về nấu ăn.
Bị hỏi như hỏi cung, cô chỉ biết từ từ quay mặt lại nhoẻn miệng cười, làm như rất vô tội chớp chớp đôi mi, lí nhí nói:
"Bị cướp rồi."
"Bị cướp? Còn có kẻ lừa đảo nào có mánh khóe cao hơn cô sao?" Trán của Lý An Thành nhăn thành mấy hàng ngang, buông ánh nhìn dò xét quan sát cô từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở hai bên túi, nheo mắt hỏi: "Cái gì ở trong đó?"
Tay của Ái Nghi vội vàng túm lấy hai túi váy, lắc lắc đầu, "Không có gì?"
"Tự nguyện hay để tôi ra tay?"
Nụ cười trên môi Ái Nghi trở nên khó coi, Lý An Thành còn đáng sợ hơn cảnh sát điều tra tội phạm nữa.
Cô cắn răng chậm chạp thò tay vào trong túi móc ra nào phấn nào son chìa trước mặt anh, vờ như đã biết ăn năn hối cải.
"Trong tủ lạnh còn vài quả trứng… tôi làm ốp la cho anh ăn nhé! Mỗi ngày đều phải dùng chung mỹ phẩm với người chết… đáng sợ lắm!"
Vừa mới nghĩ đến cô lại nhịn không được mà muốn buồn nôn, Lý An Thành tức đến không thể nói nên lời, tại sao chỉ vì một bát cháo bình thường mà anh lại đối tốt với cô ta kia chứ?
Anh bỏ cô lại rồi đi nhanh vào phòng, Ái Nghi tưởng mình đã qua ải, nào ngờ vừa mới thả mấy món đồ trên tay xuống bàn thì anh đã đeo túi trang điểm trở ra, bắt lấy cánh tay cô kéo đi không thương tiếc, đanh giọng uy hiếp:
"Không nấu cơm ở nhà, vậy thì tôi cho cô ăn cơm bên cạnh quan tài."
****
Tầng bốn, công ty giải trí Hoàng Phổ.
"Trong dàn thí sinh tham gia tuyển chọn hôm nay, cô gái này là bạo gan nhất, không biết diễn xuất của cô ta ra sao, nhưng người chưa kịp ra mắt đã có tai tiếng như cô ta rất hợp ý đạo diễn Trình.
Nhan sắc của cô ta cũng thuộc dạng mỹ nhân khó bì, giám đốc Lâm, anh xem có muốn mài dũa một viên ngọc thô hay không?"
Lư Thuấn đưa đoạn video quay lại màn đáp trả của Lâm Ái Nghi với Trình Khiếu cho Lý Cảnh Chiêu xem, nếu được thông qua thì trong tài khoản lại có thêm vài con số.
Lý Cảnh Chiêu dụi điếu thuốc vào gạt tàn, tua đi tua lại đoạn video để xem, không phải chỉ vì nó đặc biệt mà hình như cô gái này hắn đã gặp qua ở đâu rồi thì phải, lần trước các tờ báo đưa tin có chụp được ảnh của cô ta hắn chỉ ngờ ngợ, hôm nay càng nhìn càng thấy quen nhưng lại không nhớ rõ.
"Vất vả cho cậu rồi, ngày mai tôi sẽ tới xem thử."
…
Lâm Thục Khuê nép bên ngoài cửa phòng giám đốc, toàn bộ cuộc đối thoại bên trong đều nghe chẳng sót lời nào.
Lý Cảnh Chiêu vậy mà lại đích thân đi xem "gà mới", hắn rõ ràng biết cô gái đó có ý muốn đối đầu với cô mà vẫn để tâm tới, có khi nào là muốn đá cô đi hay không?
Một kẻ vô danh mà mơ mộng đến vị trí "Celeb"