Trước bữa tiệc tối nay, Lý Cảnh Chiêu đã vẽ ra rất nhiều cảnh mộng, nhận được một cái gật đầu, đan siết đôi tay, hay ôm ấp nàng đứng dưới ánh trăng tà, rồi thức trắng đêm để chờ bình minh ló dạng.
Thế mà, ước vọng tiêu tan chỉ bởi một kẻ ngáng chân luôn chen ngang vào cuộc đời hắn ở mỗi ngả đường quan trọng.
Hắn chưa bao giờ sợ bại dưới tay một ai dù toàn thân có đẫm máu, nhưng lỡ vướng vào lưới tình hắn lại sợ người chiến thắng sẽ cướp mất nàng đi.
Cả lúc đi và về, suốt đoạn đường không ai nói với ai, vầng nguyệt trên cao đón mũi xe dừng trước “lầu ngọc”.
Đèn vàng treo cổng nhòm qua khe cửa nhỏ, nhà nàng đã ở ngay bên cạnh nhưng lại chẳng nỡ để nàng về vì sợ sẽ vắng mãi hơi ấm của đoạn tình si.
Lý Cảnh Chiêu hạ cửa xe, châm một điếu thuốc, nghiêng đôi mắt chứa ưu thương buồn não nề không mang nửa phần gian dối, hắn lơ đãng ngắm sắc xuân thanh tú, nặng trĩu lòng hỏi khẽ một câu:
“Tử Di này… em đã từng yêu ai chưa?”
Nhịp tim của Ái Nghi cả ngày hôm nay đều không thể bình lặng, lúc này đây lại giãy giụa như sắp ngừng đập tới nơi.
Thừa nhận là điều không thể, vậy nên chỉ có đóng kịch giả vờ thì mới mong toàn vẹn mà thoát thân.
Cô mím cánh môi hồng nhỏ, đảo đôi mắt trong vắt tựa ánh sao đêm sang nhìn người bên cạnh, dịu giọng trả lời:
“Trước đây thì chưa, nhưng bây giờ thì có rồi.”
Ái Nghi có thể nhận thấy cả trông mong và trống rỗng trong mắt Lý Cảnh Chiêu, ngay tại lúc này cô đã biết, sợi dây mà mình lơ đễnh thả đã bắt được con mồi rồi.
“Cảnh Chiêu, em biết anh đang nghĩ gì, càng hiểu rõ anh luôn nghi ngờ em lừa dối sau lưng anh, nhưng sao anh không nghĩ kỹ lại mà xem… em và Lý An Thành có khả năng hay không?”
Cô rũ mắt xuống thấp, tông giọng có phần nghẹn ngào:
“Em thừa nhận cô trợ lý hôm nay anh gặp trong đoàn phim chính là em, sở dĩ em phải che che giấu giấu là bởi vì anh và ba luôn không tin tưởng em, ai cũng sợ em bị lừa, sợ em bị kẻ xấu lợi dụng, nhưng lại không chịu hiểu rằng em đã trưởng thành rồi.
Anh nói xem, có một cô gái hai mươi hai tuổi nào điện thoại di động không được dùng, sau giờ làm phải khép nép về nhà chẳng được giao du với bất kỳ ai, ba ruột thì suốt ngày la mắng, còn người mình yêu thì lúc nào cũng nghi ngờ không cơ chứ.”
Cô vờ như rất đau lòng, ôm mặt khóc hưng hức, nhưng vẫn kịp nhìn thấy tia sáng mừng rỡ trong mắt Lý Cảnh Chiêu.
Hắn gỡ bàn tay của cô ra khỏi mặt, kích động hỏi:
“Em vừa nói gì, nói lại anh nghe, người em yêu là ai?”
Ái Nghi giương đôi mắt ngấn nước lên nhìn hắn, cố diễn cho xong vở tuồng tởm lợm này.
“Người đó ở trước mắt em, luôn vuốt ve em bằng lời ngọt ngào âu yếm, nhưng một chút lòng tin cũng không dành cho em.
Em làm sao chẳng nhận ra giữa anh và Lý An Thành kia không hòa thuận, nên mới sợ nếu thẳng thừng nhận anh là chàng trai mà em yêu sẽ bị hắn ta nắm được điểm yếu của anh.
Em là phận nữ nhi chân yếu tay mềm, chẳng thể giúp anh dùng vũ lực để đối phó với kẻ ác, nên mới lấp lửng né tránh để anh yên tâm có hậu phương vững chắc ở sau lưng, nhưng tại sao anh không hiểu cho em? Anh có thật sự yêu em hay không vậy?”
Nước mắt giả tạo rơi thành dòng trên mặt của Ái Nghi, Lý Cảnh Chiêu vui sướng đến phát điên, kéo người ôm vào ngực.
“Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa, đừng khóc, anh yêu em thật lòng mà.”
Sau dòng lệ tuôn, đáy mắt của Ái Nghi mang đầy khinh bỉ, Lý Cảnh Chiêu nào biết cô chỉ đang diễn lại một phân đoạn trong bộ phim “Nhân sinh phù thế”, quận chúa lấy lòng tể tướng đương triều để hắn dốc toàn binh lực giao cho mình, giúp phò mã của cô thuận lợi ngồi lên ngôi vua.
Sau giây phút trải lòng toàn là dối trá kia, Ái Nghi đẩy Lý Cảnh Chiêu sang một bên, nép mình vào cửa xe, chu môi giận dỗi, hắn phải hạ giọng làm lành, đem quà đã chuẩn bị sẵn ra tặng để lấy lòng cô.
Ái Nghi nhìn giấy