Lại một lần nữa Ái Nghi bị dồn vào thế khó, đồng ý với bên nào thì người chịu thiệt cũng là cô.
Chẳng biết là Lạc Xích có hoàn toàn ủng hộ mối hôn sự này hay không, nhưng dường như ánh nhìn ấy đang hướng về cô để mong chờ cái gật đầu hơn là một lời từ chối.
Trong kế hoạch “lừa tình” của mình cô chưa từng tưởng tượng đến hoàn cảnh éo le hiện tại, đâu ngờ được chỉ một chữ “yêu” bóng gió qua loa đã khiến Lý Cảnh Chiêu nghĩ đến hai chữ “trọn đời”, dẫu biết rằng hắn cũng giống như cô đều cất giấu những mục đích lớn cho riêng mình.
Ái Nghi bấu chặt nắm tay, rũ sâu mắt cẩn trọng chưa vội trả lời, hai người đàn ông bên cạnh hiểu rõ cô đang khó xử nên cũng chẳng nỡ hối thúc.
Lạc Xích ém nhẹm đi tiếng thở dài, hạ tông giọng xuống dỗ dành con gái:
“Con và Cảnh Chiêu bàn bạc thêm đi, trước ngày hai nhà gặp mặt thì trả lời cho ba biết, ba không ép con.”
Nói là không ép buộc nhưng nếu bây giờ Ái Nghi thẳng thừng từ chối thì chắc chắn bọn họ sẽ làm mọi cách để cô xuôi theo mới thôi.
Biết bản thân không thể giãy giụa phản kháng nên cô thức thời im lặng, ngoan ngoãn đi theo Lý Cảnh Chiêu ra xe mà chẳng có ý kiến gì.
Đợi hai người trẻ đi rồi Lạc Xích mới lộ ra vẻ mặt thẫn thờ nhưng chứa đầy hoài niệm, trong đôi mắt đã hơi mờ ấy chậm rãi mường tượng lại đoạn quá khứ cũ kỹ xưa kia, nơi đơm nở một mối tình thời nghèo hèn khốn khó.
Nhớ khi ấy, cô gái mười bảy tuổi tròn rời mái ấm tình thương bôn ba giữa dòng đời tấp nập, rồi quen biết một tên đâm mướn chém thuê sống lang thang xó chợ đầu đường.
Hai mảnh đời côi cút nương tựa lẫn nhau, nắng mưa sớm tối đều chẳng nề hà trách đời bạc bẽo.
Bẵng đi một đoạn thời gian dài dằng dặc, tên giang hồ mang đầy thương tích qua bao cuộc ẩu đả triền miên dành dụm được tiền cho người yêu đi học cái nghề chân chính để mai này còn có thể ngẩng mặt với đời.
Vậy mà có ngờ đâu, ngày chàng trai ấy gom góp đủ tiền mua một căn nhà nhỏ đủ che nắng che mưa, cũng là ngày biết người mình yêu đã mang giọt máu của một đại gia sang giàu nhiều tiền lại có thế lực.
Nhiều năm qua đi, người đàn ông ngu dại ấy vẫn là tên giang hồ bị xã hội ghét bỏ tẩy chay, còn người đàn bà đổi thay kia đã là phu nhân của một gia tộc quyền quý.
Hôm nay Lý Cảnh Chiêu đến đây bàn chuyện đính hôn, nói rằng Trịnh Hà hối hận về đoạn tình xưa dang dở, nên mới muốn hai đứa trẻ kết nghĩa trăm năm để vớt nối lại phần duyên nợ trong quá khứ kia.
Một lần bị lừa dối đến gần cuối đời vẫn ray rứt chưa nguôi, nhưng sao lòng lại phân vân về những lời thề ngày tháng ấy chưa trọn vẹn… Lạc Xích vuốt mặt rầu rĩ, không biết rằng ngày gặp lại người ấy sẽ nhìn mình bằng ánh mắt gì? Là nhớ thương da diết hay miệt thị khinh khi?
…
Lý Cảnh Chiêu lái xe đưa Ái Nghi đến địa điểm quay quảng cáo, suốt một đoạn đường dài cả hai người đều yên lặng chìm trong thế giới riêng.
Đến ngã tư, dừng lại đèn đỏ, hắn mới quay sang nhìn cô, nhẹ lên tiếng:
“Thật ra là anh nghe được ba muốn đưa em về thành phố Vị Xuyên và cấm em hoạt động trong showbiz nên anh mới tính tới chuyện đính hôn để ba hồi tâm chuyển ý.” Hắn đưa tay ra đặt lên mu bàn tay của cô xoa nhẹ rồi nói tiếp:
“Tuy tình cảm giữa hai chúng ta mới chỉ bắt đầu nhưng anh thì đã yêu em ngay từ lần đầu gặp mặt, bởi thế nên em chẳng cần phải tìm hiểu kỹ càng như bao cô gái khác đâu vì trong tim anh em mãi mãi là duy nhất.”
Lời đường mật nghe thật ngọt tai, nhưng Ái Nghi đã quen uống men say từ hơi thở ngập hương tình ấm của Lý An Thành, nên giọng điệu văn thơ của bất kỳ người đàn ông nào khác cũng đều như bọt xà phòng không cần thổi cũng tự tan.
Câu trần tình của hắn rất hợp với hoàn cảnh, nhưng tiếc thay cô lại chẳng phải là Lạc Tử Di nên được không thừa hưởng sự sùng bái cái ác giống như cha ruột của cô ấy.
Nói là vì cô, chứ thực ra là lo cho lợi ích của bản thân mình, cô thừa biết hắn muốn lợi dụng hôn sự này để Lạc Xích cầm dao thay hắn xử lý An Thành, sau đó phủi tay rủ bỏ mọi trách nhiệm.
Hắn tưởng mình là cáo già mà không biết rằng bản thân đang