Ái Nghi ôm mặt khóc oà lên, buộc bản thân phải chìm đắm trong đau khổ để tăng thêm độ chân thật.
Tự cô cũng cảm thấy khả năng diễn xuất của mình quá mức cao siêu, người ngoài nhìn vào chẳng những không nhìn ra sơ hở mà còn bị cuốn theo tiết tấu của vở kịch do cô dựng sẵn.
Cũng nhờ vậy mới khiến một người luôn tôn thờ hai chữ tình nghĩa như Lạc Xích nổi cơn thịnh nộ, ông ta giận đến xanh tím mặt mày, lắc mạnh vai của Ái Nghi, gầm lên muốn đứt cả dây thanh quản:
“Hắn ta đã làm gì con?”
Ái Nghi cúi thấp đầu, tức tưởi trả lời: “Hắn ta nói hắn đã cứu ba khỏi cảnh tù tội, nên bắt con phải trả ơn cho hắn.
Con… con không dám trái lời.”
Lạc Xích nghe tới đây thì ruột gan nóng bừng bừng, toàn thân tê cứng như bị điện giật, ông ta nhặt lại con dao dưới sàn dữ tợn hét lên:
“Để ba đi gi3t chết thằng chó đó!”
“Đừng mà ba, dù gì con cũng đã thất tiết với hắn, sợ sau này làm vợ của người đàn ông khác họ sẽ chê con dơ bẩn rồi khinh khi.
Nên thà là gả cho hắn để giữ tròn phẩm hạnh.”
Ái Nghi ôm lấy chân của Lạc Xích, khóc đến muốn khản cổ, ông ta quay đầu lại nhìn đứa con gái đáng thương tội nghiệp, giọt nước mắt ân hận len lỏi qua những vết chân chim chảy dài xuống tận cằm, khổ tâm đan xen tràn đầy uất hận.
Chả trách sau một thời gian dài gặp lại tính cách của con gái mình thay đổi nhiều đến thế, thì ra là bị tên khốn đó ép buộc giở trò đồi bại, vậy mà ông cứ ngỡ hắn ta có ý tốt muốn giúp đỡ mình, người ta nói mẹ nào con nấy quả chẳng sai! Lúc này Lạc Xích mới hiểu ra tại sao trước bữa tiệc tối qua Tử Di lại nói rằng vì ông nên con bé mới nhẫn nhịn chịu đựng, dù không cam lòng nhưng cũng phải ưng bụng nghe theo.
Lạc Xích trách mình thông suốt mọi chuyện thì đã quá muộn, dù có là con gái của một thằng đâm thuê chém mướn thì cũng là lá ngọc cành vàng được ông nâng niu chiều chuộng, vậy mà bọn khốn kia lại chẳng tiếc thương ra sức dẫm đạp.
Những kẻ vong ơn phụ nghĩa đó còn thua cả loài súc vật! Biết là đã lỡ rồi, muốn cứu chữa để nguyên vẹn như ban đầu cũng không được nữa, nhưng chắc chắn không thể nào dễ dàng bỏ qua như thế.
“Là ba vô dụng đã không biết bảo vệ con.
Ngoan, đừng khóc nữa, ba đi tìm bọn chó đó đòi lại công bằng cho con.”
Nói rồi Lạc Xích quay lưng đi vào phòng để khoác thêm áo, ở ngoài này Ái Nghi nhanh chóng lấy máy nghe lén luôn mang theo bên người nắm trong lòng bàn tay, cô chạy vào trong bếp lục các ngăn kéo tìm băng dính hai mặt dán vào mặt sau của chiếc máy rồi quay về chỗ cũ đợi người.
Rất nhanh Lạc Xích đã trở ra, nhìn thấy Ái Nghi vẫn còn khóc thút thít liền bước tới gần vỗ đầu cô an ủi:
“Nín đi, ba sẽ thúc ép bên đó cưới thật sớm để con không chịu thiệt thòi.”
Ái Nghi gật đầu, dụi mặt vào vai cha khóc hưng hức, nhân lúc ông ta đang không chú ý liền lẳng lặng đưa bàn tay luồn ra đằng sau nắm nhẹ mép vải ở cổ áo rồi dán dính chiếc máy ghi âm chỉ nhỏ bằng cúc áo vào mặt trong, sau đó rời ra ngay lập tức.
“Con cảm ơn ba.”
Lạc Xích vỗ vỗ vai cô trấn an, nhặt lại túi tiền ở dưới đất rồi nhanh chóng rời đi, đợi xe của ông ta ra khỏi cổng cô liền chạy lên phòng gọi cho Tiêu Gia.
Ái Nghi nói rõ chuyện đặt máy nghe lén cho anh hay rồi gửi cho anh mã số để kết nối vào thiết bị.
Do khoảng cách của cô ở quá xa nên để Tiêu Gia định vị nơi ông ta sắp đến rồi ghi âm lại cuộc đối thoại sẽ dễ dàng hơn.
Mong rằng cái chết oan ức của mẹ chồng cô ngày hôm nay sẽ được bọn họ nhắc lại.
Xong việc, Ái Nghi ngồi thất thần trầm tư một hồi, biết là làm thế này có hơi tàn nhẫn với người cha không cùng chung huyết thống kia, bởi với xã hội ông là một người đáng bị tẩy chay ghét bỏ, nhưng đối với con gái, dẫu có nghiêm khắc hay nhiều lúc áp đặt quá đáng nhưng tình thương dành cho con không hề thua kém bậc làm cha làm mẹ nào, nhất là một thân gà trống nuôi con suốt hơn hai mươi năm đâu phải dễ.
Mà tội nhất chính là… ông ấy