Diệp Lai cọ cằm vào cổ Trịnh Hà, nhỏ giọng hỏi tiếp: “Thế còn Lạc Tử Di kia thì sao? Làm gì với con nhóc đó bây giờ?”
“Các người định làm gì cô ấy?”
Trịnh Hà còn chưa trả lời thì một giọng nam lên tiếng cắt ngang, cả hai người đồng loạt đưa mắt sang rồi vội vàng buông nhau ra bối rối nhìn người trước mặt.
Lý Cảnh Chiêu dựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn gương mặt hoảng hốt của mẹ mình, môi cong lên trào phúng:
“Giữa ban ngày ban mặt thật không ngờ hai người còn dám chơi trò mèo mả gà đồng chẳng biết xấu hổ này! Đây là phu nhân tôn quý, còn kia là vị linh mục được người người ngợi khen là có tấm lòng cao cả đó sao? Thật ghê tởm!”
“Con im ngay cho mẹ!” Trịnh Hà bước tới kéo tay con trai ra ngoài nhưng hắn hất tay bà ra, giương cao đôi mắt khinh khỉnh xem thường.
“Lúc nào mẹ cũng bảo con phải lấy lòng ba, phải biểu hiện thật tốt trước mặt ông ấy, nhưng còn mẹ thì đang làm gì đây? Ngày xưa qua lại với đại ca giang hồ còn chưa đủ, bây giờ cả lão già giả thánh giả thần này cũng không tha nữa sao?”
Hai mẹ con họ đấu với nhau bằng mắt, luồng sóng ngầm đã bắt đầu cuồn cuộn dữ dội hơn, Diệp Lai đứng một bên cũng không yên vội lên tiếng hòa giải:
“Cảnh Chiêu à, thật ra mọi chuyện không phải giống như con nghĩ đâu…”
“Tôi đã cho phép ông nói chưa?” Lý Cảnh Chiêu liếc mắt trừng người đàn ông trung niên đứng bên cạnh chán ghét đánh giá một lượt, dù trên mặt đã xuất hiện nhiều vết đồi mồi nhưng mái tóc vẫn đen óng, dáng người cao gầy, mắt nhỏ, chóp cằm nhọn, vừa nhìn thoáng qua cũng biết đây là hạng người chẳng ra gì.
Hắn chướng mắt quay đi nhìn thẳng vào mặt mẹ mình, gầm lớn:
“Tại sao mẹ lại tới phim trường gây khó dễ cho Tử Di, các người định làm gì cô ấy?”
Gần đây tần suất Lý Cảnh Chiêu cãi lời lớn tiếng với mẹ mình ngày càng thường xuyên, Trịnh Hà cho rằng đây chính là do duy truyền từ dòng máu cặn bã đó, nên bà ta không thể để cho con trai tiếp xúc với bọn người thấp kém ấy thêm nữa.
“Con xem lại bản thân mình đi, từ khi qua lại với hạng phụ nữ lăng loàn trắc nết đó thì thành ra cái dạng gì rồi? Mẹ cấm con từ nay không được tới tìm nó, tương lai là chủ tịch đứng đầu một tập đoàn lớn mà bị dắt mũi cũng không hay! Nếu đã lỡ để lại hậu quả thì mẹ sẽ ra tay xử lý, đường công danh mẹ đã dọn sẵn rồi thì lo mà đi cho đúng hướng, nếu còn trái lời thì chúng ta đều chết đó có biết chưa?”
Lý Cảnh Chiêu không tiếp thu hết những lời của mẹ mình vừa nói, chỉ chú ý đến hai từ “hậu quả” lạ lẫm kia.
Hắn nhìn bà đăm đăm, hỏi ngược lại:
“Mẹ định xử lý cái gì cho con? Vả lại mẹ dựa vào đâu mà nói Tử Di là hạng phụ nữ lăng loàn trắc nết?”
“Còn không phải sao? Mẹ còn lạ gì loại con gái mồi chài lên giường với đàn ông để vòi tiền và mơ tiếng tăm nữa, đừng có tưởng nó cúi đầu phục tùng là chung thủy với con, lỡ như trong bụng nó xuất hiện nghiệt chủng thì sẽ là quỷ chứ không phải là người đâu!”
Trong đôi mắt tối tăm của Lý Cảnh Chiêu loé lên vài điểm sáng, hắn đứng thẳng người, khuôn mặt trịnh trọng hỏi kỹ thêm lần nữa:
“Cô ấy nói với mẹ đã lên giường với con, đã mang thai với con sao?”
Bề ngoài Trịnh Hà vẫn hết sức điềm nhiên nhưng thật ra mỗi khi nhắc tới chuyện này bà ta đều rợn người lạnh óc, lặng đi vài giây mới mở miệng cố vớt vát chút hy vọng cuối cùng:
“Nói thật cho mẹ biết, nó chỉ đang khoát lát thôi có đúng không? Con và nó… chưa từng phát sinh quan hệ nam nữ?”
“Rồi! Còn rất nhiều lần nữa, chẳng những thế trong bụng cô ấy bây giờ còn có cốt nhục của con! Nếu cảm thấy không cần dùng tới Lạc Xích nữa thì mạng sống của ông ta tùy mẹ định đoạt, nhưng cấm các người động vào một sợi tóc của Tử Di, bằng không thì đừng trách mối tình bẩn thỉu này đến tai chủ tịch Lý, hậu quả sau đó kinh khủng ra sao mẹ rõ mà!”
Lý Cảnh Chiêu kích động nói một tràng dài rồi dứt khoát quay lưng rời đi giống y như Lạc Xích lúc nãy, Trịnh Hà đuổi theo gọi khản cả cổ hắn cũng nhất quyết không quay đầu.
Bà ta đứng giữa khoảnh sân rộng run lên lẩy bẩy lo sợ mọi chuyện đang vượt quá tầm kiểm soát, nếu như trong bụng Lạc Tử Di thật sự có nghiệt chủng thì giống loài gì sẽ được sinh ra? Tất cả đều tại lão già đó, chỉ cần ông ta và đứa con gái lẳng lơ kia biến mất thì cuộc sống của bà mới không còn bất kỳ trở ngại nào nữa!
***
Ái Nghi nhận được đoạn ghi âm của Tiêu Gia gửi tới liền nhanh chóng mở ra nghe, mặc dù cái chết của mẹ chồng cô vẫn còn chưa được sáng tỏ nhưng ít nhất bọn họ đã nhắc đến nó, cũng nhờ khả năng diễn xuất thiên tài của cô mà Lạc Xích và Trịnh Hà đã trở mặt thành thù.
Nhưng cô vẫn thắc mắc không biết tại sao lúc nghe nhắc đến chuyện kết hôn giữa cô với Lý Cảnh Chiêu bà ta lại phản đối kịch liệt như vậy? Biểu hiện khác thường