Nụ cười ngọt ngào trên môi Lý An Thành dần biến chất, con ngươi đen cũng trở nên thật thâm sâu, nhưng khi bàn tay ấm lần đến bờ ngực mềm mại ẩn sau lớp áo của Ái Nghi thì đáy mắt chỉ còn một vẻ dịu dàng và chứa đầy khát vọng chiếm hữu.
Kéo vạt áo lụa lên cao để dễ dàng x0a nắn, môi mỏng thả rơi cái hôn lên mang tai của Ái Nghi rồi nhẹ nhàng lướt tới sống mũi, khi hơi thở ắp hương tình si quấn lấy đôi môi thơm mọng thì cô vội che miệng lại, nghiêng đầu tránh đi.
“Chúng ta nói cho xong chuyện quan trọng trước đã.”
“Còn có chuyện khác quan trọng hơn nữa sao?”
Lý An Thành cau mày không vui, điểm ngón trỏ lên môi của cô rồi trượt xuống cằm nhỏ nâng nó lên cao, xoáy sâu đôi mắt đen kịch biểu lộ rõ ràng sự bất bình.
“Hiện tại không phải là giờ hành chính, chuyện ngoài lề phiền thiếu phu nhân gác lại đến sáng mai.” Anh chồm tới, phả hơi ấm vào môi cô, khẽ thì thầm: “Cảm ơn.”
Thật khó cho Ái Nghi lúc này bởi trong đầu còn rất nhiều điều tò mò muốn hỏi, nhưng sức hút của một chàng trai mang đậm chất lãng tử và sở hữu khả năng điêu luyện như Lý An Thành khiến cô khó mà thoát khỏi cơn mê loạn.
Nghiêng mắt nhìn màn đêm vẫn còn dày đặc sau khung cửa sổ, cô đành nhắm mắt buông mình tự nhủ " thôi thì đợi đến sáng mai".
Vợ yêu đã ngoan ngoãn nghe lời Lý An Thành mới có thể nở nụ cười mãn nguyện, anh cúi đầu hôn lên mi mắt phượng dài, lần tay xuống vùng eo thon thả rồi luồn những đầu ngón tay vào trong lưng váy.
Nâng đôi con ngươi đen lay láy lên nhìn gương mặt ửng hồng của Ái Nghi, môi anh khẽ cong, nhẹ miết bên ngoài “cánh hoa” trơn ướt rồi nhẹ nhàng đưa sâu vào trong.
Cốc cốc.
“Thiếu gia, tôi mang đồ ăn tới rồi.”
Giọng của Tiêu Gia lanh lảnh ở bên ngoài khiến cảm giác hưng phấn của hai người trên giường tuột xuống cán đáy.
Ái Nghi vội ngồi dậy chỉnh sửa lại trang phục, Lý An Thành bực dọc nhìn đầu những đầu ngón tay của mình rồi quay sang cánh cửa đang đóng, anh đứng phắt dậy nổi giận đùng đùng thô bạo mở cửa ra, giật lấy túi đồ từ tay Tiêu Gia, quát lên:
“Nếu không muốn chết thì trước chiều mai đừng để tôi thấy mặt của cậu.”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cánh cửa đã đóng “rầm” một cái thổi bay cả tóc mái của Tiêu Gia.
Anh đứng lơ ngơ vò đầu than thân trách phận, mua đồ ăn lúc hai giờ sáng dễ lắm sao, anh phải cào cửa nhà người ta mới có được bát cháo nóng hổi đó đấy! Không khen được câu nào thì thôi đi còn nạt nộ lớn tiếng làm người ta giật bắn cả mình, nếu không phải sáu tháng lương của anh đủ mua một căn nhà thì anh đã viết đơn nghỉ việc từ lâu rồi… Hừ!
Bát cháo thịt băm thơm phức còn nóng hổi được đặt trước mặt Ái Nghi, cô kề mũi “hít hà” liên tục, hai mắt sáng lên chỉ chú tâm đến món ngon mà quên luôn chồng mình đang ở ngay bên cạnh.
Từ tối qua đến giờ cô không nuốt nổi thứ gì vào bụng, lúc nào cũng rầu rĩ khổ sở vét cạn nước mắt khóc thương chồng.
Giờ người bình an vô sự rồi thì cô phải lo cho cái dạ dày trước đã, chuyện “riêng tư” gì đó dẹp sang một bên đi.
“Ngon không?”
Hương vị ngon ngọt vừa mới tan trong miệng thì giọng của Lý An Thành vang sát bên tai, lúc này Ái Nghi mới sực nhớ tới sự tồn tại của anh.
Cô nghiêng đầu qua liền đụng phải ánh mắt dịu dàng như nước ấy, nhưng không biết tại sao tóc gáy của mình lại dựng đứng hết cả lên.
Cô múc một muỗng cháo đưa trước miệng anh, mở rộng khẩu hình như đang đút cho em bé tập ăn dặm.
“A…”
“Anh không thích ăn cháo, anh muốn ăn cái khác.”
Ái Nghi đương nhiên hiểu “cái khác” mà Lý An Thành nhắc tới là gì, để đảm bảo được ăn no ngủ kỹ cô liền chuyển chủ đề đánh lạc hướng làm cho anh quên đi những thước phim ám muội ở trong đầu.
“Sáng nay em có tới nhà anh, nghe người giúp việc ở đó nói ba của anh đang suy sụp lắm.
Anh không định cho ông biết tình hình của mình sao?”
“Không.
Ông ấy phải đau buồn thì Trịnh Hà mới có cơ hội làm một người vợ “tốt” chứ! Cứ để họ làm lễ tang thật long trọng, chúng ta chỉ việc đứng ở ngoài tiễn từng người vào chiếc hòm rỗng ấy