Nếu không phải vì nghĩ tình Tiêu Gia là trợ thủ đắc lực của mình thì có lẽ Lý An Thành đã dìm cậu ấy xuống tận đáy đại dương mới vơi được cơn giận.
Anh gục đầu vào vai Ái Nghi, gạt phím nghe, mở loa lớn, nhưng vẫn như mọi khi chẳng hề lên tiếng trả lời.
Tiêu Gia bị phũ nhiều thành quen nên cũng rất thức thời vội vàng báo cáo:
“Thưa thiếu gia, tôi vừa gửi đoạn ghi âm của Lạc Xích và Trịnh Hà sang cho anh, lúc nãy bà ta hớt hải chạy đi chắc là biết được tin ở cô nhi viện rồi.
Hiện giờ Lạc Xích đang đậu xe trên đoạn đường vắng, người bên biệt thự báo là Lý Cảnh Chiêu vừa rời khỏi nhà, có lẽ bọn họ hẹn gặp nhau.
Chúng ta có cần theo dõi tiếp không?”
“Cứ tiếp tục theo dõi đừng để mất dấu.
Bảo người làm bên biệt thự lập tức báo lại địa điểm với Trịnh Hà để bọn họ được hội ngộ cùng nhau.
Nhớ phải ghi hình lại thật đầy đủ, xong việc sẽ nhân ba tiền lương cho cậu.”
Anh vừa nói xong, giọng điệu hồ hởi phấn khích của Tiêu Gia liền lọt qua loa điện thoại.
Lý An Thành nhắm mắt, luồn tay vào trong vạt áo của vợ mình vuốt ve, vẻ mặt trông rất thoả mãn hưởng thụ nhưng âm giọng phát ra thì lại vô cùng nghiêm nghị:
“Nếu không có việc gì quan trọng thì tốt nhất đừng gọi đến làm phiền, dòng dõi nhà họ Lý mà ít cháu con thì tôi sẽ ném cậu lên đoạn đầu đài đấy!”
Cuộc gọi đã ngắt lâu rồi nhưng Tiêu Gia vẫn ngơ ra không hiểu bản thân lại phạm phải chuyện tày đình gì, nhưng nghĩ đến việc mình sắp tậu thêm được một căn nhà tinh thần liền phấn chấn hơn hẳn.
Bị ghẻ lạnh nhiều một chút cũng chẳng mất mát gì, miễn sao phúc lợi vẫn tăng đều đều thì “được” chửi mắng càng vui.
Lý An Thành mở đoạn ghi âm, sửa lại dáng ngồi rồi cùng Ái Nghi nghe cuộc đối thoại nảy lửa giữa Lạc Xích và Trịnh Hà vang lên trong điện thoại.
Thật bất ngờ là cái anh luôn tìm kiếm lâu nay vừa vụt thoáng qua và chỉ gói gọn trong vài lời thách thức ấy.
Anh đã tua đi tua lại không biết bao nhiêu lần để nghe cho thật kỹ càng cái cách mà đám đồ tể xấu xa kia đã gi3t chết người mẹ tội nghiệp của anh.
Anh vui chăng? Vui vì “tiếng oan” của mẹ mình sắp được rửa sạch, người phụ nữ mang tuổi xuân mơn mởn năm nào bị đám “giòi bọ” dìm ngộp trong đống thuốc độc rồi khóc thương rằng bà đã nghĩ quẩn mà bỏ lại chồng con.
Bọn ác ôn rồi sẽ phải trả giá, nhưng mẹ của anh thì không thể tỉnh lại nữa rồi…
Gió liêu xiêu xô ngã hồn anh với biết bao buồn tủi, trăng vẫn cười nhưng khóe mắt của anh cay.
Lý An Thành gục đầu chìm trong cơn tịch mịch, khao khát lâu nay đã vẹn toàn vậy mà khổ ải vẫn chưa phai.
“An Thành…” Ái Nghi nhẹ nhàng nâng gương mặt của anh lên, nhìn sâu vào đáy mắt là từng nỗi cô liêu chất chồng trong quá khứ.
Cô ôm chặt lấy anh, luồn ngón tay vuốt mái tóc thật khẽ khàng giống như bao lần anh đã dỗ dành và ủi an cô.
“Chuyện cũ đã qua cả rồi, sau này bên anh vẫn luôn có em mà.”
Chuyện cũ tựa như một vết sẹo sâu càng nhìn lâu càng chán ghét, muốn che giấu, muốn xóa nó đi nhưng nó lại đeo bám cả một đời.
Chỉ có khi ta xem nó như một thể thức tồn tại song song chẳng có gì đặc biệt, cái liếc mắt thường ngày không kịp nán lại đã đảo hướng nhìn về những thứ khác quan trọng hơn, thì lúc ấy “chuyện cũ” kia chỉ như là mộng, một cơn ác mộng tầm thường… tỉnh giấc sẽ tan đi.
Lý An Thành ngẩng đầu nhìn tia mắt dịu dàng của Ái Nghi, anh ngửa cổ về sau nở môi cười ưu nhã rồi lại ngước lên cao nhìn trời mây đêm thanh tịnh, tiếng nức nở trĩu nặng trong lòng đã hoá nhẹ tựa như tơ:
“Mẹ có nghe thấy không? Đã có người thương con thay mẹ, đời này khắc nghiệt quá mẹ sống tốt ở đời sau nhé.
Đến lúc đó… cho con xin vẫn được làm con trai của mẹ, còn cô ấy sẽ dâng trà gọi mẹ một tiếng mẹ giống như con.”
Gió bất chợt nổi lên như thay cái gật đầu của người đã khuất, Lý An Thành và Ái Nghi nhìn nhau trong im lặng, đáy mắt nhấp nhô những gợn sóng tình nồng chẳng ấp ủ mà đã lên men.
Đợi cho những xúc cảm đầy dư vị của hoài niệm ấy qua đi, Ái Nghi mới hỏi anh về chuyện quan trọng hiện tại.
“Sao anh biết là Trịnh Hà sẽ gặp Lạc Xích ở đâu mà gắn được máy nghe lén vậy?”
Lý An Thành mỉm cười, bày ra vẻ mặt đắc ý: “Chồng của em là ai kia chứ?