Translator: Nguyetmai
Phát biểu xong, tiếng vỗ tay nổi lên khắp nơi trong phòng họp!
"Nói hay quá đi!"
"Thu hoạch lớn thật. Này, tôi mới phát hiện công ty chúng ta thực sự là ngọa hổ tàng long nha, trước đây đều chưa từng nghe nói đến Quản lý Tạ này, càng chưa từng nghe nói đến dự án này. Đây có thể coi là một bước thành danh đấy nhỉ?"
"Đúng là gừng càng già càng cay, anh nhìn xem tuy Quản lý Tạ lớn tuổi rồi nhưng vẫn rất chuộng trào lưu, cho dù là chuyện tài trợ chương trình giải trí hay là vụ làm phó bản "Vung tiền hàng trăm vạn" đều có thể nhìn ra được anh ấy đang không ngừng học hỏi tiến bộ, chúng ta cũng nên tiếp bước anh ấy."
"Câu nói cuối cùng của Quản lý Tạ là gì? Hai thiết kế này đều do một người nào trong dự án của họ làm cơ à? Không nghe rõ lắm."
"Chắc là chỉ đạo thiết kế đó, thiết kế tính năng đều do chỉ đạo thiết kế làm, quản lý chắc sẽ quản lý chung toàn bộ dự án."
"Vậy chỉ đạo thiết kế này cũng rất siêu nha, không biết là ai nhỉ? Muốn làm quen một chút để lấy kinh nghiệm quá!"
Phần lớn quần chúng hóng hớt không rõ sự thật đều cho rằng Quản lý Tạ đang cảm ơn chỉ đạo thiết kế của dự án, nhưng Quản lý Tống biết người lão Tạ cảm ơn là Chung Minh, hình như chính là người đang ngồi đằng sau mình!
Chẳng phải đã nói Chung Minh chỉ là một thực tập sinh thôi sao? Trên cậu ta hẳn còn có nhân viên phát triển ý tưởng game, chỉ đạo thiết kế, có thế nào cũng không thể điểm danh cậu ta trước như vậy?
Quản lý Tống ngẩn ra, hỏi Lưu Vũ Tân: "Chuyện gì thế này, Quản lý Lưu, chẳng phải Tiểu Chung này thuộc dự án của các anh sao? Lão Tạ cảm ơn cậu ta làm gì chứ?"
Lưu Vũ Tân sầm mặt lại: "À, Chung Minh có biểu hiện nổi bật trong dự án của chúng tôi, nên được chuyển vị trí đến dự án của lão Tạ rồi. Quản lý Tống, thực ra anh không biết, Tiểu Chung là một thiên tài đó, lúc làm trong dự án chúng tôi cậu ta đã làm một phiên bản mới khiến doanh thu tháng của dự án chúng tôi tăng gấp bốn lần liền. Sau khi đến dự án của lão Tạ, "Biển học vô biên" và hoạt động "Vung tiền hàng trăm vạn" cũng có rất nhiều phần do Tiểu Chung làm đó. Ha ha, có hối hận không nào? Trước đây nếu anh lôi cậu ta đến dự án của các anh, có lẽ người đứng trên bục phát biểu hôm nay đã là anh rồi."
Lưu Vũ Tân nói thế cũng do bị Quản lý Tống chọc giận, bắt đầu đánh Thất Thương Quyền*, giết một nghìn địch, tự mất tám trăm rồi.
(*) Thất Thương Quyền: môn quyền pháp trấn sơn của phái Không Động, nổi tiếng cùng với nhân vật Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Trong đó có một đặc điểm, nếu nội công chưa đủ khi luyện sẽ hại đến chính bản thân người luyện. Vì thế nó có ý nói việc cùng lúc tổn hại đến người khác thì mình cũng bị thương.
Tuy những lời này khiến Lưu Vũ Tân cảm thấy như đang tự xát muối vết thương của chính mình, nhưng bây giờ anh ta không lo được nhiều chuyện như vậy, vì Lưu Vũ Tân rất muốn khiến Quản lý Tống câm miệng lại!
Quản lý Tống hoàn toàn chẳng hiểu ra sao, nhìn vẻ mặt của Lưu Vũ Tân không giống như đang nói dối.
Ông ta cũng xấu hổ không dám quay đầu nhìn Chung Minh nữa!
Trước đó Quản lý Tống còn dạy bảo Chung Minh rất chân thành và sâu sắc nữa kìa, nói anh không được may mắn nên không được phân công vào dự án của Quản lý Tạ, người trẻ tuổi còn phải học tập nhiều… Kết quả thì sao? Chung Minh tham gia vào toàn bộ quá trình thực hiện dự án này của Quản lý Tạ, hơn nữa còn phát huy vai trò cực kì then chốt trong đó nữa! Không thì sao lão Tạ lại không cảm ơn chỉ đạo thiết kế mà lại đi cảm ơn Chung Minh chứ?
Lưu Vũ Tân cười ha ha: "Nếu không thì sao dự án của Quản lý Tống anh lại càng ngày càng không ổn chứ, chọn một nhân viên phát triển ý tưởng game mà cũng phải điều động nội bộ, doanh thu tháng dạo gần đây lại sụt giảm không ít rồi nhỉ? Haiz, đây cũng là cái số đó. Được rồi, tôi đi trước đây."
Họp xong, mọi người lần lượt đứng dậy, Lưu Vũ Tân đứng lên bỏ về ngay lập tức.
Đã quá!
Tuy Lưu Vũ Tân vẫn luôn chuốc nhục ở chỗ lão Tạ, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng thấy thoải mái được một trận!
Vốn dĩ anh ta cũng không đặc biệt đối đầu với lão Tống, nhưng hôm nay Quản lý Tống lại cứ chọc vào vết thương của anh ta. Lưu Vũ Tân coi như đã nắm được cơ hội trả thù lại, khỏi nói tâm trạng vui vẻ đến thế nào!
Đương nhiên, hành động này có hơi tổn hại đến chính mình, nhưng cũng đành chịu thôi.
Quản lý Tống nhìn thấy Lưu Vũ Tân đi rồi, há miệng ra nhưng không biết nên nói gì, cũng chỉ đành ủ rũ đi về.
Trương Tiểu Văn thấy Quản lý Tống đi rồi thì không nhịn được phụt cười thành tiếng.
"Ây dô, anh Chung có thấy vẻ mặt vừa rồi của Quản lý Tống không, đặc sắc lắm luôn! Cái chính là lúc trước ông ta cứ lải nhải mãi không ngừng, tôi cũng thực sự không tiện nói cho ông ta biết. Sao thế, hình như lúc anh Chung phỏng vấn cũng bị ông ta làm khó hả?"
Chung Minh cười cười: "Cũng không làm khó gì đâu, đều là chuyện nhỏ thôi, đi nào, trở về thôi."
…
Tan họp, bọn Chung Minh và Trương Tiểu Văn đều trở về nhóm dự án.
Phải hơn một tiếng sau, Quản lý Tạ mới trở về, đại khái là được lãnh đạo cấp cao trong công ty giữ lại, không tránh được mấy chuyện xã giao cần có.
Nhìn thấy Quản lý Tạ về rồi, bên phía lập trình ồn ào trước tiên: "Ầy, Quản lý Tạ đã về rồi! Hôm nay Quản lý Tạ thể hiện khá tốt trên sân khấu, có phải nên mời một bữa không nhỉ?"
Bên nhóm mỹ thuật cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy, lãnh đạo nên mời một bữa đi!"
"Mời một bữa! Mời một bữa!"
Quản lý Tạ cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười: "Mọi người chỉ biết ồn ào linh tinh thôi, lúc tôi đứng trên bục phát biểu, người khen hay to nhất có phải là các cậu không? Ầy, yên tâm đi, bữa này còn có thể không mời được chắc? Mọi người thoải mái chọn chỗ đi, ăn hết mình vào, tôi bao
hết!"
Trương Tiểu Văn đã chuẩn bị sẵn: "Tôi biết một nhà hàng thịt nướng giá hơn hai trăm tệ một người!"
Bên mỹ thuật không đồng ý: "Móa ơi, cứ ra ngoài ăn là lại ăn thịt nướng, thực sự ăn đến chán luôn rồi! Tôi đề nghị chúng ta ăn đồ ăn truyền thống của Hoa Hạ đi, tôi biết một nhà hàng giá hơn ba trăm tệ một người."
"Ẩm thực Nihon* cũng được."
(*) Ẩm thực Nihon: xuất phát từ tiếng Hán là nghê hồng liệu lý (霓虹料理). Nghê hồng là cách gọi lái của người Trung Quốc từ âm ni-hong (霓虹), tương đương với nihon (にほん), nghĩa là Nhật Bản. Liệu lý ý chỉ nền ẩm thực Nhật Bản.
"Ẩm thực Nihon chẳng ngon, toàn mấy lát cá sống có gì thú vị đâu."
"Ăn thì không ngon, nhưng sang chảnh!"
Quản lý Tạ cũng cạn lời luôn, đúng là mấy người này không bỏ tiền ra nên không xót mà, người nào người nấy đều tìm nhà hàng hơn ba trăm tệ một người, hai mươi người định tốn thẳng hơn sáu nghìn hả?
"Được, Chu Dương và anh Đại Huy bàn với nhau nhé, chọn lấy một chỗ, tối nay chúng ta tan làm sớm rồi đi ăn! Tất cả mọi người gọi xe đi, tiền xe công ty thanh toán hết!"
Quản lý Tạ lên tiếng, toàn bộ dự án lập tức hưng phấn theo.
Có người tìm nhà hàng, có người đặt bàn, còn có người tra đường trước.
Nói chung mọi người đều rất tích cực.
Lần này không giống hoạt động team building bình thường, nếu là kiểu team building bình thường thực ra chẳng có gì thú vị, phần lớn mọi người đều không thích đi. Nhưng lần này lại khác, dự án thành công có thể nói là một chuyện vui lớn, dù thế nào cũng phải đi chúc mừng cho hoành tráng, vì thế không có ai xin phép ở nhà cả.
Trong phầm mềm chat nội bộ, Chung Minh đang lập một nhóm thảo luận nhỏ với Khương Uyển Na và Châu Sâm để nói chuyện.
Trước đây khi nói đến thông báo nội bộ, hai người bọn họ đã biết chuyện của dự án "Biển học vô biên" rồi. Hôm nay sau khi nghe Quản lý Tạ phát biểu xong, họ đều tới chúc mừng Chung Minh.
"Cậu khá đấy nhỉ, trước khi cậu đến tôi nghe nói dự án này sắp ngoẻo rồi, không ngờ lại dựng dậy được? Hơn nữa cảm giác Quản lý Tạ này cũng tốt với cậu ghê nha, lên bục phát biểu còn không quên khen ngợi cậu."
Khương Uyển Na cũng rất vui. Trước đây cô ấy đã từng khuyên Chung Minh thôi việc vì cảm thấy dự án số 52 thực sự không có tương lai, nhưng bây giờ chẳng cần nữa rồi, Chung Minh thực sự vẫn dựng dậy được!
Chung Minh trả lời: "Đúng vậy, tối nay chúng tôi chuẩn bị ra ngoài ăn tiệc lớn đây."
Châu Sâm: "Mẹ nó, ngưỡng mộ thật! Lưu Vũ Tân còn bắt chúng tôi tăng ca cuối tuần này, tôi cảm thấy không thể yêu thương nổi. Trước đây dự án số 37 cũng từng bị tình trạng như vậy, chả có chuyện ngóe gì mà ngày nào cũng tăng ca, cảm giác dự án này cũng sắp ngoẻo rồi!"
Khương Uyển Na cũng nói: "Đúng vậy, rõ ràng không có việc gì để làm còn bắt buộc tăng ca, đúng là phiền phức."
"Mọi người bị bắt phải tăng ca hả?" Chung Minh suy nghĩ một lát: "Vậy đi, để tôi nhờ Quản lý Tạ nói chuyện với sếp Lữ, điều hai người đến dự án "Biển học vô biên" có được không? Không cần tăng ca đâu."
Châu Sâm rất vui: "Á? Có được không?"
Chung Minh: "Đương nhiên là được, dự án "Biển học vô biên" chỉ có tổng cộng hơn hai mươi người, thực ra vẫn rất thiếu. Nếu Quản lý Tạ xin thêm người với sếp Lữ, chắc là có thể xin được. Chỉ không biết Lưu Vũ Tân có thả người hay không, có điều có thể thử xem sao."
"Thế thì đương nhiên là tốt rồi." Châu Sâm chỉ thiếu nước giơ hai tay tán thành: "Thực ra tôi cũng không có yêu cầu gì khác, tôi chỉ muốn có một cuối tuần bình thường. Bây giờ bầu không khí trong dự án "Kỷ nguyên người máy" thực sự không ổn, ở tiếp cũng không có ý nghĩa gì."
Chung Minh lại hỏi Khương Uyển Na: "Còn chị?"
Bẵng đi một lúc Khương Uyển Na mới trả lời: "Tôi vẫn muốn đợi một thời gian nữa. Cái chính là dự án này của các cậu không dính đến công việc của tôi, tôi có thể tạo hình cũng có thể dựng hình, nhưng nghiêm túc mà nói thì dự án của các cậu chính là một app, không dùng tới tôi."
Châu Sâm khuyên nhủ: "Không sao, chị cứ làm cái gì mình làm được thôi, nhất định chị sẽ được nhận mà."
Khương Uyển Na: "Ừ, được nhận thì được nhận, nhưng tôi muốn được nâng cao kỹ năng. Nếu cả ngày chỉ làm mấy công việc đơn giản, tôi cảm thấy rất vô nghĩa, tôi không thể còn trẻ như vậy đã bắt đầu dưỡng già rồi."
Châu Sâm: "... Nói thật, tôi cảm thấy dưỡng già cũng không có gì không tốt."
Chung Minh biết điều Khương Uyển Na lo lắng cũng có lý, vì game "Biển học vô biên" này quả thực không dùng đến cô ấy. Miễn cưỡng điều người qua đây cũng được, nhưng đối với bản thân Khương Uyển Na mà nói, đây thuần túy là sự dưỡng già, về cơ bản không giúp cô ấy nâng cao được gì.
Chung Minh suy nghĩ một lát: "Vậy hay là thế này đi, tôi tranh thủ để Quản lý Tạ mở thêm một dự án mới, làm một game truyền thống, nghiêm chỉnh, vậy chị sẽ có đất dụng võ rồi."