Thời Đại Game Quật Khởi

Cuộc thi vung tiền bắt đầu rồi


trước sau

Translator: Nguyetmai

"Tinh!"

Một tiếng thông báo vui tai vang lên.

Rất nhanh, mọi người ào ào nhận được thông báo tài khoản, việc chuyển khoản tiền lương và tiền thưởng liên tục hoàn thành.

Đã nghe thấy anh Đại Huy ở bên kia khẽ hô một tiếng: "Móa ơi, nhiều thế này!"

Trương Tiểu Văn liếc nhìn đồng hồ cũng sửng sốt: "... Nhiều tiền quá?!"

Chung Minh mở đồng hồ ra vừa nhìn vào tài khoản ngân hàng của mình, cũng ngơ ra một lúc.

"Thông báo tiền lương vào tài khoản"

"Số tiền vào tài khoản: 119730"

"Họ tên người thanh toán: Công ty Trách nhiệm hữu hạn Giải trí Tương tác Quang Dực thành phố Minh An"

"Ghi chú: Tiền lương, tiền thưởng"

Chung Minh suýt nữa thì đếm thiếu một số 0, nhìn kĩ thì thấy đây là hơn mười vạn! Hơn nữa còn là sau thuế!

Dựa theo quy định, tiền thưởng của dự án là 10 phần trăm lợi nhuận ròng, cho dù tính theo năm trăm vạn thì tiền thưởng của toàn bộ dự án cũng mới là năm mươi vạn thôi, cho dù có chia theo chức vụ thì mấy người Chu Dương, anh Đại Huy ở cấp bậc cao chỉ được chia bốn đến năm vạn là quá nhiều rồi, dù sao toàn bộ dự án cũng có hơn hai mươi người.

Đương nhiên, Tổng giám đốc Vu đã nói sẽ tăng tiền thưởng của toàn bộ dự án lên 30 phần trăm, nhưng vấn đề là tiền lương thực lĩnh cũng là số tiền sau thuế.

Chức vụ của Chung Minh là nhân viên phát triển ý tưởng game, cho dù có được Quản lý Tạ đặc cách chiếu cố, cùng lắm cũng chỉ lấy được nhiều hơn Chu Dương mấy nghìn tệ, có thế nào tiền lương thực lĩnh cũng không thể lên đến con số mười vạn này được?

Chung Minh hơi nghi hoặc, lại nhìn sang những người khác, thấy tất cả bọn họ ít nhiều đều đang nghi hoặc!

Dĩ nhiên, kiểu người không hiểu gì cả như Trương Tiểu Văn thì đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ, cũng không nghĩ tới đằng sau số tiền quá lớn này ẩn chứa điều gì. Nhưng những người khác như Chu Dương, anh Đại Huy chắc chắn sẽ phát hiện ra tiền thưởng rõ ràng nhiều hơn quá nhiều.

Đúng lúc đó, Quản lý Tạ tới.

"Có lẽ mọi người đã phát hiện tiền thưởng của mình cao hơn so với dự đoán lúc trước một chút, là thế này, tiền thưởng lần này ngoài 10 phần trăm như thường lệ ra, tôi cũng rút ra 80 phần trăm số tiền do quản lý nắm giữ để phân phát cho mọi người. Dự án này của chúng ta có thể thành công là do tất cả cùng nhau cố gắng. Đương nhiên, Chung Minh là người đóng vai trò nòng cốt nhất, cũng bỏ ra nhiều công sức nhất, nên tôi thưởng thêm cho cậu ấy một ít nữa. Chuyện này chắc mọi người sẽ không ngại chứ." Quản lý Tạ nói.

"Không ngại, đây chắc chắn là điều nên làm mà!"

"Đúng, Chung Minh bỏ nhiều sức ra nhất, trước đây người nói muốn làm dự án "Biển học vô biên" cũng là cậu ấy, đúng là nên thưởng thêm cho cậu ấy."

"Quản lý Tạ làm thế này tương đương với việc phát gấp đôi tiền thưởng cho chúng tôi rồi!"

Chung Minh chợt sửng sốt: "Vậy Quản lý Tạ, bản thân anh chỉ lấy có 2 phần trăm sao?"

Quản lý Tạ cười cười: "Haiz, tôi là quản lý nhưng thực ra chẳng giúp được gì, công việc đều do mọi người làm, đây cũng là thù lao mọi người nên được nhận. Tôi đã đến tuổi này rồi, cũng không đến mức thiếu tiền, hơn nữa, tiền lương của quản lý vốn đã cao, mà bên phía giám đốc Lữ còn cho tôi thêm tiền thưởng ngoài, chuyện này mọi người không cần lo cho tôi đâu."

"Được rồi, tiền lương và tiền thưởng đều phát cả rồi, có thể đối với rất nhiều người, đây là lần đầu tiên nhận được khoản thưởng lớn như vậy, tiêu tiết kiệm một chút, mua thêm chút đồ dùng bình thường cần đến, nhất là Trương Tiểu Văn, đừng có nhận được tiền là đi tiêu hết vào game đấy." Quản lý Tạ vẫn không quên nhắc nhở Trương Tiểu Văn.

Trương Tiểu Văn gãi đầu: "Haiz, tôi không tiêu vào game đâu, tôi muốn đổi máy tính…"

Quản lý Tạ nói: "Được rồi, mọi người cũng đừng quá kích động, tháng sau chắc chắn dự án của chúng ta sẽ tiếp tục có lãi, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần làm việc cho tốt. Đúng rồi, Chung Minh, cậu qua đây một chuyến."

"Làm việc thôi làm việc thôi!" Những người khác bắt đầu bận rộn công việc của riêng mình.

Chung Minh đứng dậy, đi theo đằng sau Quản lý Tạ.

Tất cả mọi người trong nhóm dự án vẫn ở trong trạng thái khá là "high", rất nhiều người ngoài miệng nói là làm việc, nhưng thực tế còn đang len lén nhìn thông tin tài khoản trên đồng hồ của mình.

Đối với hầu hết mọi người, họ chưa từng thấy nhiều tiền thưởng như vậy bao giờ!

Chỉ một tháng tiền thưởng này đã bằng vài tháng tiền lương gộp lại, cứ như tiền từ trên trời rơi xuống vậy, nhất thời họ khó ổn định lại tâm trạng là chuyện bình thường.

Chung Minh cũng thấy rất bất ngờ.

Anh không ngờ Quản lý Tạ không nhắc đến, nhưng đến lúc phát tiền thưởng lại thực sự lấy số tiền mà quản lý tự do phân chia kia ra phát, tăng gấp đôi tiền thưởng cho tất cả mọi người!

Phải biết rằng, khoản tiền kia là những năm mươi vạn!

Lão Tạ là một quản lý không đua tranh, tiền lương cơ bản bình thường chỉ tới hai ba vạn là cùng, về cơ bản năm mươi vạn này tương đương với thu nhập hơn hai
năm của ông ấy. Vậy mà ông lấy ra phần lớn để phát cho các nhân viên mà không hề do dự, quả thực trái ngược với Lưu Vũ Tân.

Lão Tạ nói mình không thiếu tiền, chắc chắn không thể có chuyện đó. Năm nay ông ấy hơn năm mươi tuổi, chính là cái tuổi "khủng hoảng trung niên" người ta thường nói, làm gì có chuyện không cần dùng đến tiền? Chỉ có điều ông ấy không quá đặt nặng vấn đề tiền bạc mà thôi.

Điều này khiến Chung Minh rất cảm động. Ttuy lão Tạ nhàn tản không đua tranh, nhưng trong chốn công sở thực sự không thấy nhiều người có lương tâm như ông ấy.

Anh theo Quản lý Tạ đến phòng làm việc của quản lý.

Chung Minh ngồi xuống ghế sofa, không biết Quản lý Tạ tìm mình muốn nói chuyện gì.

Quản lý Tạ uống một ngụm nước trà: "Là thế này. Không biết cậu đã nghe nói chưa, có hai trang web đều muốn tổ chức hoạt động tương tự như "Vung tiền hàng trăm vạn"? Một là web Bản tin đáng chú ý, một là Thông tấn xã Ngô Đồng, còn có nguồn tin hành lang nói rằng mấy trang như Hỏi đáp chân thật… cũng đang tìm cách tổ chức hoạt động hỏi đáp tương tự chúng ta."

Chung Minh gật đầu: "Tôi có biết việc đó."

"Ừ, vì thế, áp lực của chúng ta rất lớn. Vì những web này đều là những trang web lớn, còn mạnh hơn toàn bộ Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực chúng ta. Bọn họ cũng không có ý định hợp tác với chúng ta, rõ ràng vì cảm thấy hoạt động hỏi đáp kiểu này không có trình độ kỹ thuật gì mấy, cứ bỏ tiền ra là có thể cướp được thị trường. Nghe nói hoạt động hỏi đáp lần đầu bên Bản tin đáng chú ý tổ chức sẽ trực tiếp bỏ ra hai trăm vạn, mức độ quan tâm trên mạng đang rất cao."

Quản lý Tạ ngừng lại một lát, tiếp tục nói: "Sếp Lữ muốn chúng ta mau mau thúc đẩy ra một phiên bản mới hoặc cách chơi mới, nghĩ cách duy trì độ hot của hoạt động "Vung tiền hàng trăm vạn" để chống lại áp lực cạnh tranh này. Nếu thực sự không ổn, công ty có thể cung cấp một khoản tài chính nhất định để ủng hộ, tuyệt đối không thể để bọn họ đánh bại chúng ta bằng cách đập tiền vào đó."

Chung Minh hỏi: "Sếp Lữ muốn chúng ta làm phiên bản mới?"

Quản lý Tạ gật đầu: "Đúng, hơn nữa tốt nhất là cách chơi tương tự như hoạt động "Vung tiền hàng trăm vạn", có thể tạo ra cơn sốt, càng nhanh càng tốt."

Chung Minh lắc đầu: "Không làm được."

Quản lý Tạ sửng sốt: "Vì sao?"

Chung Minh nói: ""Vung tiền hàng trăm vạn" hot lên đúng là dựa vào việc vung tiền, bây giờ người khác bỏ nhiều tiền hơn, chỉ dựa vào cách chơi mà muốn đọ tay với vàng bạc óng ánh? Không thể làm được đâu. Huống chi bản thân "Biển học vô biên" chỉ là một game hỏi đáp, làm được như bây giờ đã là cực hạn, không thể hơn được nữa. Vả chăng dù có dựng lên cách chơi mới, người khác lại không biết làm theo hay sao? Với ứng dụng đơn giản này của chúng ta, những công ty lớn muốn làm thì dăm ba bữa là có thể mô phỏng y hệt."

Quản lý Tạ cau mày, nghĩ kĩ lại hình như đúng là thế thật.

"Vậy phải làm sao đây, chúng ta cứ đành chịu như vậy sao?" Quản lý Tạ hỏi.

Chung Minh nói: "Không phải đành chịu, mà là không đủ tiền, có cố gượng ép thế nào đi nữa cũng vô dụng. Người ta định dùng vàng bạc đè chết người, lần đầu ra mắt đã là hai trăm vạn, chúng ta không theo nổi. Hơn nữa cho dù công ty đồng ý chi tiền để cạnh tranh cũng vô dụng, của người ta là trang web, là cổng thông tin điện tử, có vô số cách chuyển hóa lượt xem thành tiền thật, bây giờ chẳng qua họ bỏ tiền mua lưu lượng, mua người dùng, có thế nào cũng sẽ không tổn thất. Chúng ta bỏ tiền tức là làm gì? Đó là cố đấm ăn xôi, không có ý nghĩa. Bởi vì hầu hết doanh thu của chúng ta chỉ đến từ các nhà tài trợ mà thôi."

"Có điều Quản lý Tạ anh cũng không cần quá lo lắng, cho dù những công ty này bỏ tiền ra mua độ hot, họ cũng chưa chắc gây được ảnh hưởng chí mạng tới chúng ta. Chí ít trong một thời gian ngắn, dự án của chúng ta vẫn có khả năng kiếm được lợi nhuận."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện