Translator: Nguyetmai
Vào nhà hàng, hai người tùy ý tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Tuy đây là vùng ven thành phố Minh An nhưng nơi hai người đến là chuỗi nhà hàng thịt nướng, trang trí bên trong rất sang trọng, người trong nhà hàng cũng rất đông.
Nhân viên nhiệt tình đưa thực đơn đến, sau đó bắt đầu bưng trà rót nước, lên món ăn kèm miễn phí.
Chung Minh lật thực đơn, phát hiện giá quả nhiên rất đắt.
Một phần thịt bình thường cũng phải ba bốn mươi tệ, hơn nữa nhìn hình ảnh cũng chỉ mấy miếng, ảnh chụp trong thực đơn còn cố ý chụp rất to, tạo ảo giác lượng thịt phong phú, trên thực tế chẳng đủ nhét kẽ răng.
Chung Minh tính thử, nếu tự trả tiền bữa ăn này, rất có thể mấy trăm tệ trong thẻ của anh sẽ đi tong hết.
Khương Uyển Na thấy Chung Minh cứ nhíu mày, bèn mỉm cười nói: "Không sao, muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời."
Chung Minh khép thực đơn lại: "Hay là chị gọi đi, những món này tôi đều không biết."
Khương Uyển Na chắc đã từng đến đây ăn, sau khi xem xong thực đơn bèn gọi phục vụ đến, chọn vài phần thịt nướng khác nhau, sau đó gọi thêm vài món phụ khác.
Tuy là nhà hàng thịt nướng, nhưng những món khác và đồ ăn vặt cũng khá ngon nên Khương Uyển Na không chỉ gọi mỗi thịt, mà gọi thêm vài món ăn đặc sắc.
Thịt được lên rất nhanh, đều là thịt sống, phải nướng tại chỗ. Nhưng đương nhiên Chung Minh và Khương Uyển Na đều không biết dùng bếp nướng trước mặt.
Khương Uyển Na giơ tay lên: "Phục vụ, làm phiền nướng giúp."
Ở nhà hàng này, thông thường đều là phục vụ giúp nướng thịt, chỉ khi khách hàng yêu cầu tự nướng thì phục vụ mới có thể để mặc. Có điều hình như hôm nay quá đông nên phục vụ không đủ.
Một anh chàng vóc dáng hơi mập vội vàng chạy tới, bắt đầu nướng thịt cho hai người. Lúc Chung Minh đi vào có thấy anh chàng này, anh ta mặc trang phục khác với những phục vụ khác, có lẽ là trưởng ca hoặc quản lý.
Anh chàng ấy vừa thuần thục nướng thịt vừa lấy danh thiếp ra: "Hai người lần đầu tiên đến cửa hàng sao? Thật ngại quá, hôm nay hơi đông khách, tiếp đón không được chu đáo, mong hai người thông cảm. Quên tự giới thiệu, tôi là quản lý của cửa hàng này, tôi tên là Ngô Dương, đây là danh thiếp của tôi."
Ngô Dương trực tiếp đưa danh thiếp cho Khương Uyển Na.
Khương Uyển Na tự tay đón lấy đặt ở một bên, sau đó mỉm cười gật đầu, cũng không tiếp lời của anh ta.
Ngô Dương tiếp tục thành thạo nướng thịt, thịt đã nướng chín được đặt trên giá của bếp nướng, bày gọn gàng từng miếng.
"Được rồi, bắt đầu ăn thôi!" Khương Uyển Na nói.
Chung Minh cầm đũa gắp một miếng thịt nướng, chấm vào bát nước chấm trước mặt, sau đó cho vào miệng.
Mùi vị thịt vẫn khá ngon, vấn đề duy nhất chính là đắt.
Ngô Dương hơi do dự nói: "Anh à, là thế này, anh đã thấy cây cọ nhỏ này chưa? Nước chấm này có thể dùng cọ chấm vào sau đó phết lên miếng thịt, thông thường sẽ không trực tiếp chấm trong bát."
Chung Minh sửng sốt, lúc này mới phát hiện bên tay trái của mình có treo một cây cọ nhỏ, dựa theo cách nói của Ngô Dương, chắc là dùng cây cọ nhỏ phết nước chấm lên thịt, không chấm ăn trực tiếp giống anh.
"Ừ, biết rồi." Chung Minh chẳng hiểu ra sao, xem ra thế giới này ăn thịt cũng màu mè, một đống quy tắc quái lạ, sao nước chấm còn phải đặc biệt chuẩn bị cây cọ nhỏ?
Nghĩ lại, có lẽ là vì thịt nướng quá đắt nên mới ăn keo như thế nhỉ...
Khương Uyển Na cười: "Không sao, muốn ăn như thế nào cũng được, không cần phải chú ý nhiều như vậy."
Ngô Dương không nói gì, trên thực tế vẫn có phần xem thường Chung Minh, một người đàn ông ăn thịt nướng cũng không biết ăn, hơn nữa lại để con gái mời, đúng là thất bại quá.
Đương nhiên, chắc chắn Ngô Dương sẽ không biểu hiện ra ngoài, anh ta trèo lên được chức quản lý thì không thể không hiểu chuyện như vậy.
Ngô Dương nướng một phần thịt rồi vội đi làm việc khác. Chung Minh và Khương Uyển Na vừa ăn vừa nói chuyện, cơ bản đều đang nói về chuyện thời đại học. Nhắc tới cũng trùng hợp, hai người cùng chuyên ngành, chỉ
kém một khóa mà lại không quen biết nhau trong trường đại học.
Lần trò chuyện này còn phát hiện có khá nhiều bạn chung.
Thịt đã nướng trước đó nhanh chóng hết sạch, Ngô Dương quay lại tiếp tục nướng đợt thứ hai.
Hai người đợi nướng thịt cũng không có chuyện gì làm, Khương Uyển Na mở đồng hồ, định lên mạng xem tin tức.
"Ủa? Hỏa Đại ra tranh mới rồi!" Khương Uyển Na vui mừng nói.
Chung Minh không phản ứng kịp: "Ai?"
Khương Uyển Na nói: "Hỏa Văn Chương đó, là một họa sĩ nổi tiếng trên Weibo, cậu chưa từng nghe qua sao?"
"Anh ta hả, có nghe qua." Chung Minh biết người này, anh ta là một họa sĩ khá nổi trên Weibo, thường xuyên đăng vài tác phẩm cá nhân lên Weibo, hơn nữa được rất nhiều người hâm mộ.
Mặc dù Chung Minh thấy trình độ của người này cũng khá bình thường, nhưng trong giới mỹ thuật ở thế giới này, anh ta cũng được coi là người nổi tiếng, rất nhiều họa sĩ trẻ tuổi đều theo dõi Weibo của anh ta để học hỏi kỹ năng vẽ tranh, cũng như để nhìn thấy tác phẩm mới của anh ta ngay khi vừa đăng lên.
Ngô Dương đang nướng thịt, vừa nghe tên "Hỏa Văn Chương" liền rất hứng khởi: "Ồ? Hai người cũng theo dõi Hỏa Đại ư? Hai người là sinh viên khoa Mỹ thuật sao?"
Khương Uyển Na gật đầu: "Đúng, chúng tôi đều học khoa Mỹ thuật Đại học Minh An."
"Khoa Mỹ thuật! Thất kính, thất kính!" Nụ cười trên mặt Ngô Dương càng tươi: "Thật ra lúc đi học tôi cũng muốn học mỹ thuật, đáng tiếc thành tích kém, không thi đậu. Có điều tôi cũng không từ bỏ, sau này có đến ghi danh lớp mỹ thuật, bây giờ cũng xem như đã nhập môn. Lúc hai người vào có thấy logo của tiệm không? Chính là do tôi thiết kế đó."
Biết hai người là sinh viên khoa Mỹ thuật, Ngô Dương càng nhiệt tình hơn, còn đặc biệt tặng thêm món ăn kèm.
Chung Minh đã thấy bức tranh này trên đồng hồ, tên bức tranh là "Can đảm", đề tài cổ đại.
Chính giữa bức tranh là một tướng quân mặc giáp, cưỡi ngựa cầm đao, xung quanh là một biển binh sĩ vây quanh. Nhưng vị tướng quân này vẫn khí phách ngất trời, bình tĩnh thản nhiên giữa lòng địch với tư thế hiên ngang, cả bức tranh toát nên phong thái dũng mãnh không sợ hãi.
Hỏa Văn Chương: "Tác phẩm 'Can đảm' hợp tác với studio Huyền Vũ, hoan nghênh giám định và thưởng thức."
Studio Huyền Vũ là studio phát triển game rất nổi tiếng trong nước, game phát triển chủ yếu lấy đề tài cổ đại.
Người mới như Khương Uyển Na, sau khi tốt nghiệp cơ bản sẽ làm việc ở công ty game hoặc studio, có điều kiểu họa sĩ nổi tiếng như Hỏa Văn Chương có thể độc lập làm nghề tự do, bởi vì bọn họ có danh tiếng, rất nhiều công ty hoặc studio chủ động tìm bọn họ đặt bản thảo, có đôi khi một bản vẽ tạo hình có giá mấy chục nghìn, thậm chí mấy cả trăm nghìn.
Bức tranh này của Hỏa Văn Chương là tác phẩm cung cấp cho studio Huyền Vũ, chắc sau này sẽ là tư liệu gốc cho game.
Đối với họa sĩ và nhà phát triển game, đây chính là việc đôi bên cùng có lợi, nhất là nhà phát triển game, được Weibo của Hỏa Văn Chương tuyên truyền thì game của họ có thể thu hút được sự chú ý trước khi ra mắt, như vậy là có lời rồi.
Chung Minh nhìn bức tranh này một lúc, kết cấu, màu sắc, chi tiết đều cực kì xuất sắc, dù sao Hỏa Văn Chương cũng là họa sĩ nổi tiếng, chắc chắn là có thực lực.
Chỉ là Chung Minh mơ hồ cảm thấy bức tranh này hình như có vấn đề, có gì đó kỳ lạ, nhưng nhìn qua lại không thể nói cụ thể là chỗ nào không thích hợp.