Editor: Nguyetmai
Đi đến trung tâm hoạt động số 3 của Học viện Nghệ thuật Quang Hoa theo sự hướng dẫn, có một số sinh viên làm cộng tác viên hướng dẫn đưa Chung Minh và Châu Sâm vào chỗ ngồi của mình.
Sân khấu không tốt lắm, nhưng cũng coi là đủ dùng, dù sao không có khán giả cũng không trực tiếp. Nói một cách nghiêm túc, đây không phải là cuộc phỏng vấn quy mô lớn, cũng không cần một nơi quá tốt.
Chung Minh vặn chai nước mà ban tổ chức chuẩn bị uống vài hớp, sau đó quan sát bảng tên của các vị giám khảo.
Các giảm khảo vẫn chưa đến, nhưng chắc chắn bảng tên đã được chuẩn bị từ lâu, Chung Minh mở đồng hồ bắt đầu tra cứu.
"Nhà sản xuất game thâm niên của Công ty Giải trí Tương tác Tinh Hoa."
"Giáo sư khoa Mỹ thuật của Học viện Nghệ thuật Quang Hoa."
"Hội viên Hiệp hội Tư pháp."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giám sát mỹ thuật thâm niên."
…
Tổng cộng có sáu giám khảo, địa vị của họ đều không tầm thường.
Tất nhiên đây không phải là các giám khảo có trình độ cao nhất của cuộc thi này. Dù sao đây cũng chỉ là phần thi trả lời câu hỏi giai đoạn đầu tiên, một phần thi nhỏ nhặt, những tác phẩm thật sự xuất sắc cũng không cần phải thi vòng này nên tất nhiên các giám khảo giỏi nhất sẽ không xuất đầu lộ diện.
Tất nhiên những người như nhà sản xuất game thâm niên, giáo sư khoa Mỹ thuật, hội viên Hiệp hội Thư pháp cũng là những người có tiếng nói.
Chung Minh nhìn qua những thí sinh dự thi kia, bọn họ đều như anh, đều chỉ nộp bản thảo ý tưởng thiết kế, không hề nộp demo game.
Nơi đây có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi, thậm chí có cả sinh viên, hình như có cả nhóm thiết kế đang là học sinh.
Cuộc thi lần này chia thành hai nhóm, lần lượt là nhóm học sinh sinh viên và nhóm chuyên nghiệp, tiền thưởng của nhóm học sinh sinh viên rất ít, hạng nhất cũng chỉ có bốn trăm nghìn tệ mà thôi. Dù sao trình độ của những người còn đang ngồi trên ghế nhà trường không thể so với nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Nhưng đối với những em học sinh sinh viên ôm hy vọng có thể bước chân vào con đường này, nếu có thể đoạt giải trong cuộc thi thì CV sẽ sáng rực.
Chung Minh nhớ năm ngoái cũng có cuộc thi tương tự như vậy, nhưng lúc đó anh vẫn chưa xuyên không, tất nhiên không thể tham gia được.
Vòng trả lời câu hỏi nhanh chóng bắt đầu.
Bởi vì không có khán giả nên quá trình thi khá qua loa, mọi người lần lượt lên sân khấu theo số báo danh, nói rõ về game của mình, sau đó trả lời câu hỏi của giám khảo, sau khi trả lời xong thì giám khảo sẽ quyết định game này có thể tiến vào vòng trong hay không.
Trong vòng này giám khảo không hề phân biệt nhóm học sinh sinh viên và nhóm chuyên nghiệp, nhưng đa số khi lên sân khấu mọi người đều tự giới thiệu bản thân, nếu như đó là thí sinh còn đi học thì giám khảo sẽ tự động hạ thấp tiêu chuẩn xuống.
Từng người lần lượt lên sân khấu dự thi.
Lúc xuống sân khấu, có người mừng rỡ như điên, có người ủ rũ, có người bình tĩnh…
Có muôn màu muôn vẻ các lý do bị loại.
Có khi vì bản thảo ý tưởng thiết kế bị chỉ ra các chi tiết sai lệch, các giám khảo cho rằng người thiết kế bản thảo này không thể thiết kế hoàn hảo toàn bộ các phương diện của game.
Có khi bị hỏi đến các vấn đề kỹ thuật, nhưng thí sinh lại không trả lời được.
Có một vài game bị loại vì cách chơi quá cũ, trình độ mỹ thuật cũng vô cùng tệ hại v.v...
Nói chung đa số thí sinh chấp nhận vòng thi trả lời câu hỏi đều là do tác phẩm mình không ra sao, mang theo tâm trạng đi cho đủ số lượng nên bị loại cũng là chuyện hiển nhiên.
Lúc mới bắt đầu còn ổn, nhưng sau nửa tiếng thì hai ba vị giám khảo đã hiện rõ vẽ chán nản.
Nhất là hội viên Hiệp hội Thư pháp, giảng viên Học viện Nghệ thuật Quang Hoa, ông chú Kim Hi hơn bốn mươi tuổi kia đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Không còn cách nào khác, thật ra anh ta đến đây cũng để đủ số lượng mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao đây là cuộc thi ý tưởng game nghệ thuật, từ mấu chốt trong đó là "nghệ thuật".
Nhưng thư pháp không phải một loại hình ảnh hưởng lớn tới game, đây là sự thật.
Bản thân Kim Hi cũng là người yêu thích game, nếu không ông ấy sẽ không đến đây làm giám khảo, nhưng bây giờ chỉ là vòng sơ tuyển, hơn nữa thí sinh vòng này lại khá kém, game thiết kế không phải có cách chơi quá cũ thì phong cách vẽ nát bét, khiến người khác không hứng thú chút nào cả.
Đã hoàn thành xong đánh giá một nhóm, tiếp theo là thời gian mười phút nghỉ giữa giờ.
Giám khảo cũng đã khá mệt, mọi người đều vặn chai nước của mình uống vài
hớp, nói chuyện phiếm vài câu.
Giáo sư Đỗ Minh Hiến khoa Mỹ thuật Học viện Quang Hoa ngồi bên cạnh nhìn về phía Kim Hi đang ngáp ngắn ngáp dài, trêu chọc: "Lão Kim, hôm nay tâm trạng không tốt lắm nhỉ, phong thái mắng sinh viên khi lên lớp ngày thường đâu rồi."
Kim Hi uống ngụm nước: "Trời ạ, tôi mắng không nổi ấy chứ, những tác phẩm này không đủ tư cách để tôi chửi mắng, nhàm chán quá đi mất."
Đỗ Minh Hiến cười nói: "Tôi lại cảm thấy anh muốn mắng nhưng không biết nên mắng thế nào, dù sao những tác phẩm này không liên quan nhiều đến chuyên môn của anh, nếu có game liên quan đến thư pháp, chắc chắn anh sẽ hứng thú."
"Đừng, tốt nhất không nên, đừng làm nhục thư pháp." Kim Hi lắc tay: "Thư pháp sao có thể làm thành game chứ. Bản thân nó đã là một môn được ít người yêu thích rồi."
Đỗ Minh Hiến nói: "Làm gì đến mức ít người yêu thích."
"Trời, bây giờ nó rất hiếm, khoa học kỹ thuật phát triển rồi, văn hóa Đông Tây kết hợp, anh nghĩ xem bây giờ có bao nhiêu người nghiêm túc dùng bút lông viết chữ nữa chứ."
Hai người nói chuyện phiếm đôi câu, vòng thi trả lời câu hỏi tiếp tục tiến hành.
Những thí sinh đã trả lời câu hỏi dù bị loại hay được vào vòng trong đã đi về hết rồi, chỉ những người đặc biệt cần xem xét mới ở lại đợi kết quả cuối cùng, vì thế dưới sân khấu càng lúc càng ít người.
Chung Minh và Châu Sâm ngồi đợi đến đau hết cả đầu, nhưng hết cách rồi, ai kêu Chung Minh đăng ký muộn chứ? Đứng chót danh sách.
Rốt cuộc cũng đến lượt Chung Minh lên sân khấu.
Các giám khảo không quá quan tâm. Dù sao cũng gần kết thúc vòng thi trả lời câu hỏi, người ngồi dưới sân khấu cũng không còn bao nhiêu. Hỏi nhiều như thế, cổ họng của đa số giám khảo đã khô khốc cả rồi.
Chung Minh rất bình tĩnh, màn hình bên cạnh chiếu bản thảo ý tưởng thiết kế, Chung Minh bắt đầu giới thiệu.
"Game tôi tham gia dự thi mang tên "Sương khói thủy mặc"."
Kim Hi sửng sốt: "Sương khói thủy mặc? Tên này có phong cách cổ đấy chứ."
Chung Minh gật đầu: "Đúng vậy, xuất thân từ một bài thơ thời Tống mang tên "Đề Tú Dã Đường", nguyên văn là "Ngư điểu đan thanh lý, vân yên thủy mặc gian"."
Kim Hi lấy lại tinh thần, hứng thú nói: "Theo ý của cậu thì phong cách vẽ của game này đa số là phong cách thủy mặc của Hoa Hạ truyền thống?"
"Đúng vậy, đúng là phong cách thủy mặc truyền thống, nhưng tôi cũng đã đan xen một vài kỹ thuật vẽ tranh hiện đại với tiền đề lưu giữ phong cách thủy mặc để thích hợp hơn với game." Chung Minh dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngoài ra, trong game này không chỉ có tranh thủy mặc mà còn có cả yếu tố thư pháp."
Kim Hi sửng sốt, nhưng không còn bất ngờ như trước.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải vì ông ấy không thích thư pháp, ông ấy chính là hội viên Hiệp hội Thư pháp, chẳng lẽ không thích thư pháp sao?
Nhưng ông ấy lo rằng Chung Minh cưỡng ép đưa thư pháp vào có thể sẽ phá hỏng một tựa game có vẻ đầy tiềm năng như thế này.
Tất nhiên bản thảo ý tưởng thiết kế vẫn chưa giới thiệu xong, bây giờ vẫn chưa thể cắt lời.
Kim Hi đưa tay ra: "Được, cậu nói tiếp đi."
Đỗ Minh Hiến bên cạnh âm thầm lau mồ hôi giùm Chung Minh.
Cậu làm gì cũng được, cớ sao nhất thiết phải thêm yếu tố thư pháp vào game chứ!
Lão Kim là một người khá kén chọn. Cậu lộ khuyết điểm trong vấn đề khác không sao, lão Kim sẽ không quá quan tâm, nhưng nếu cậu làm gì tổn hại đến thư pháp, chắc chắn lão Kim sẽ không nể tình…
Nói không chừng lão Kim cho rằng cậu đang lòe thiên hạ, đang khoe khoang, vậy thì không ổn chút nào.