Editor: Nguyetmai
Không lâu sau, Thang Doanh đã đến.
Chung Minh nhìn thoáng qua, người cũng không quá khác biệt so với khi lên hình, có thể thấy đây không phải kiểu streamer chỉ sống dựa vào tính năng làm đẹp của camera.
Bây giờ thời tiết cũng đã chuyển lạnh nên Thang Doanh mặc rất kín đáo, không nhìn được dáng người. Cô chỉ trang điểm nhẹ, nhưng các đường nét trên khuôn mặt rất xinh đẹp.
Có nhiều lúc Chung Minh cũng tức giận, vì sao có một số người kiếm cơm dựa vào khuôn mặt mà bản thân mình thì chỉ có thể dựa vào tài năng.
Thật quá bất công.
Thang Doanh nhìn thấy Chung Minh cũng rất ngạc nhiên: "Chung Minh à? Chào cậu, chào cậu."
Hai người bắt tay, Thang Doanh ngồi xuống chỗ đối diện.
"Có uống chút gì không?" Chung Minh hỏi.
Thang Doanh lắc đầu: "Không uống không uống, hồi học đại học rất hay đến đây uống, cũng sắp chán ngấy rồi. Tôi cứ tưởng cậu đang ở thành phố Minh An, không ngờ lại đến thành phố Quang Hoa. Vậy thì gặp nhau, đúng lúc có thể nói chuyện trực tiếp."
Chung Minh cười cười: "Có chuyện gì cứ nói đi, nói ra thì cô cũng giúp tôi rất nhiều việc, vả lại tôi cũng là kiểu người lấy việc giúp người khác làm niềm vui cho mình."
Nói xong, Chung Minh im lặng nhìn con xúc xắc vui vẻ giúp người trên đồng hồ.
Thang Doanh nói: "Là thế này, một cô em họ của tôi..."
Chung Minh vừa uống cà phê vừa lắng nghe.
Đại khái là Thang Doanh có một cô em họ, tính ra thì cũng bằng tuổi Chung Minh, vừa tốt nghiệp năm nay.
Sau khi tốt nghiệp, cô đi làm tại một studio phát triển game độc lập đang theo đuổi dự án làm game đi cảnh* 2D.
(*) Game đi cảnh: platform game.
Ban đầu, mọi chuyện cũng khá thuận lợi, nhưng gần đây lại có vấn đề.
Nhân viên phát triển ý tưởng game của dự án này bị một công ty lớn dùng rất nhiều tiền dụ đi mất.
Việc phát triển dự án này vẫn tiếp tục triển khai. Tuy rằng không có nhân viên phát triển ý tưởng game, thì phiên bản trò chơi này vẫn được chỉ đạo thiết kế hoàn thành nhưng rất khó bổ sung vào những thiếu sót trong phần cốt truyện.
Game đi cảnh 2D này tuy không được coi là một game lớn, nhưng nội dung cũng rất phong phú, nội dung text trong game cũng không nhỏ.
Nhất là phần cốt truyện của trò chơi, ban đầu nhân viên phát triển ý tưởng game kia muốn tạo ra một bối cảnh rất lớn, nhưng vẫn chưa làm xong, mới hoàn thành xấp xỉ bốn mươi phần trăm anh ta đã chạy mất.
Đối với game này mà nói, bắt buộc phải có cốt truyện, nhất là trong game có rất nhiều NPC, cảnh vật, quái vật, vân vân, đều dựa vào bối cảnh* này để làm, nếu bối cảnh không thể hoàn thành, thì cho dù có ra được cả game, cốt truyện cũng chỉ lắt nhắt, vụn vặt.
(*) Bối cảnh game: Bao gồm không gian, thời gian, hệ thống, quy luật vận hành.
Studio muốn tìm một người thay thế nhưng vẫn chưa tìm được.
Thứ nhất, lúc này chẳng tìm đâu được một nhân viên phát triển ý tưởng game xuất sắc. Thứ hai, tài chính của studio vô cùng nghèo nàn không thể gánh được một số tiền quá lớn.
Do hệ thống trong cốt truyện người kia nghĩ ra quá phức tạp, người bình thường khó mà hoàn thành.
Em họ Thang Doanh ở studio này làm một chân tạp dịch, nhưng bầu không khí ở đây rất tốt nên cô ấy rất quan tâm đến chuyện này, có khi còn nôn nóng hơn cả chỉ đạo thiết kế, nên cô ấy bèn tìm đến Thang Doanh.
Thang Doanh cũng chẳng quen biết nhiều nhân viên thiết kế, nên theo bản năng tìm đến chỗ Chung Minh. Nếu Chung Minh không đồng ý giúp đỡ thì ít ra cũng có thể giới thiệu vài người trong ngành để giúp cứu nguy.
Chung Minh trầm ngâm một hồi: "Ồ,... studio này, ở thành phố Quang Hoa à?"
Thang Doanh lắc đầu: "Không phải, ở thành phố Minh An."
"À, vậy thì được."
Nếu không ở thành phố Minh An, Chung Minh muốn giúp cũng không được.
Về lý mà nói, việc thay đổi cốt truyện game có thể làm từ xa, viết xong thì gửi đi, nhưng cũng sẽ có nhiều vấn đề.
Một vài chi tiết, phải bàn bạc, trao đổi trực tiếp, họp qua video cũng không thể nói rõ ràng được.
Nếu studio này ở thành phố Minh An, bình thường Chung Minh sẽ viết cốt truyện khi rảnh, cuối tuần ra ngoài đi dạo, đến studio kia gặp mặt mọi người, như vậy cũng không làm lỡ chuyện gì của Chung Minh.
Thang Doanh nói: "Nói thật, tôi cũng cảm thấy ngại lắm, nhưng thật
sự không còn cách nào khác. Đến lúc đó cậu xem xem, nếu có thể làm được thì nói với tôi, tôi sẽ trả thù lao cho cậu. Studio kia cũng túng thiếu cùng cực, chắc chẳng trả được bao nhiêu tiền."
Chung Minh hơi bất ngờ, Thang Doanh đối xử với em họ cô thật tốt, còn tự mình bỏ tiền ra.
Nhưng mà, một streamer nổi tiếng như Thang Doanh chi ra vài chục nghìn tệ, cũng chẳng là gì.
Chung Minh lắc đầu: "Không sao, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với studio kia, game chưa thành công, tôi sẽ không lấy đồng nào, nhưng nếu thành công, thì phải cho tôi một phần lợi nhuận của game."
"À, vậy cũng được." Thang Doanh gật đầu.
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, thấy rất hợp nhau.
Trước khi đi, Thang Doanh ngồi xuống bên cạnh Chung Minh: "Lần đầu gặp nhau, nào, chụp chung cái ảnh."
...
Tại sân bay, Chung Minh và Châu Sâm gặp nhau.
Nhìn Châu Sâm có vẻ như đã uống rượu, mặt hơi đỏ lên.
"Đã kêu cậu đi cùng tôi, cậu lại không đi, tôi với mấy người bạn chơi board game cả buổi chiều, vui lắm." Châu Sâm nói trong tiếc nuối: "Không phải cậu ngồi cả buổi chiều trong quán cà phê chứ?"
Chung Minh gật đầu: "Cũng kiểu kiểu vậy."
"Không có người bạn nào." Châu Sâm âm thầm khinh bỉ Chung Minh.
Vẫn chưa lên máy bay, Châu Sâm móc điện thoại ra, lướt Weibo.
"Ơ?"
"Á??"
"Mẹ nó! Chuyện gì đây! Sao trên Weibo của Thang Doanh lại có một bức ảnh chụp cùng cậu."
Châu Sâm ngơ ngẩn cả người, Thang Doanh mới đăng bài đăng này chưa đến một tiếng, hơn nữa lại ở cùng Chung Minh, trông lại còn rất xứng đôi là thế nào hả.
"Không phải, cậu gặp Thang Doanh khi nào vậy?"
Chung Minh nói: "Chiều nay đó."
"Không phải chứ, cậu đi gặp Thang Doanh, sao cậu không nói với tôi. Con mẹ nó tôi cũng muốn gặp mà, được không hả." Châu Sâm tức giận vò đầu.
Chung Minh cười ha hả: "Không phải anh nói buổi chiều có hẹn với bạn cùng lớp à?"
"Móa, nếu cậu nói là đi gặp Thang Doanh từ trước, tôi còn hẹn với bạn cùng lớp làm quái gì, phải cho bọn họ leo cây."
"A a a a! Chung Minh, cậu thật xấu xa, cậu muốn đẩy tôi đi để đi gặp Thang Doanh một mình đây mà. Bây giờ tôi mới biết con người cậu là như vậy đấy."
"A a a a!"
Đã lên máy bay rồi mà Châu Sâm vẫn buồn bã không thôi.
...
Lúc quay lại studio đã là buổi tối.
Chung Minh muốn hỏi Thang Doanh địa chỉ của studio kia, tính ngày mai sau khi tan làm sẽ dành thời gian đến đó xem thử.
Đương nhiên, giúp đỡ thì giúp đỡ, chắc chắn không thể để ảnh hưởng đến tiến độ bên này của mình.
Nếu "Sương khói thủy mặc" đã qua vòng sơ thẩm, thì tiếp theo sẽ bước vào phát triển chính thức.
Sức lực chủ yếu của Chung Minh vẫn đặt vào "Sương khói thủy mặc", nhưng dù sao nội dung game này cũng không được coi là nhiều, thời gian hai tháng coi như cũng tạm đủ, có thể dành ra chút thời gian để viết cốt truyện game cho studio kia.
Ăn nhiều quả văn học như vậy, Chung Minh vẫn chưa từng nghiêm túc viết cốt truyện game, lần này coi như nhân tiện luyện tập, đồng thời lấy xúc xắc vui vẻ giúp người trong hệ thống ra sử dụng.
Đương nhiên, cụ thể có thể giúp được hay không thì phải chờ ngày mai qua bên đó xem xét tình hình cụ thể mới có thể quyết định được.
Nếu như cốt truyện game nát quá mức, phải đập hết đi xây lại, thì có thể Chung Minh sẽ từ chối tại chỗ.