Thời Đại Game Quật Khởi

Cốt truyện được khen ngợi


trước sau

Editor: Nguyetmai

Ba giờ chiều, "Thành phố mộng ảo" ra mắt.

Người trong studio sôi nổi tải game về, đánh giá năm sao, viết bình luận.

Cũng giống như "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", lúc này "Thành phố mộng ảo" đang ở trong giai đoạn vừa ra mắt, chỉ đang thử nghiệm. Có lẽ mấy ngày đầu lượng tiêu thụ sẽ không nhiều, nhưng chỉ cần nắm được những số liệu ban đầu, ví dụ như số điểm người chơi đánh giá, số lượng người dùng, tỷ suất trả tiền, vân vân, sau đó tìm những nền tảng khác để quảng bá, mọi chuyện sẽ dần dần thuận lợi.

Đương nhiên Ngô Minh Hạo cũng mua một vài vị trí đề xuất, quảng cáo thông thường, nhưng không mua nhiều. Dù sao studio Thời đại mộng ảo cũng khá nghèo túng.

Nói nghiêm túc thì còn nghèo hơn studio Vi Quang nhiều.

Trong tay studio Vi Quang có hai game thành công, tài khoản công ty ngoài tiền vốn để phát triển thì còn khoảng mấy chục triệu, có thể nói đã thuộc loại đại gia trong số các studio.

Điền Viện vắt óc để viết lời khen cho trò chơi.

Cô nàng nhìn trộm Chung Minh, phát hiện ra toàn bộ quá trình viết bình luận của Chung Minh chỉ diễn ra trong một phút.

Mở mục chi tiết của game ra.

Mở đánh giá.

Khen ngợi năm sao.

Lời bình luận: "Trò chơi này thật tuyệt, mọi người nhanh nhanh đến chơi đi."

Suýt nữa Điền Viện đã phun một ngụm nước vào màn hình máy tính của mình: "Thầy... Chung, bình luận của anh, có phải hơi qua loa không..."

Có lẽ là Điền Viện nhớ đến lời dặn dò trước đó của Thang Doanh, nên gọi Chung Minh là thầy Chung.

"Qua loa gì, cô cho rằng có bao nhiêu người đọc bình luận của cô." Chung Minh nói với vẻ không để ý: "Đa số người chơi chỉ nhìn vào phần chấm điểm tổng hợp, hơn nữa phần chấm điểm này cũng chỉ có thể khiến nhiều người tham gia vào game hơn thôi, không thể khiến người chơi trả tiền."

"Ầu." Điền Viện lập tức cảm thấy mình đang làm chuyện vô nghĩa.

Chung Minh nói không sai, buff đánh giá cho game độc lập cơ bản chẳng có tác dụng lớn.

Nếu là game di động, mục đánh giá vẫn khá hữu dụng, vì có nhiều người chơi vừa tham gia đã nạp tiền, có thể còn chưa hiểu rõ cách chơi game đã bắt đầu nạp tiền lần đầu, mua thẻ tháng, chơi quay số, cho điểm cao, quả thật khiến thu nhập của game tăng không ít.

Nhưng trong thế giới của game độc lập, hầu hết người chơi đều sẽ chơi thử trước, sau đó mới trả tiền. Nội dung chơi thử sẽ chiếm khoảng năm đến mười phần trăm toàn bộ nội dung game. Game offline không có mấy trò như trả tiền lần đầu, mua thẻ tháng, nên người chơi có trả tiền hay không quan trọng. Quan trọng là phải xem họ có đạt được trải nghiệm mà họ mong muốn trong game không, sẽ không vì game được điểm đánh giá cao mà bỏ tiền ra.

Điền Viện hơi lo lắng: "Tôi có cảm giác độ khó của game hơi cao, không biết người chơi có chấp nhận không."

Chung Minh nói: "Yên tâm đi, tính nhẫn nại của những người chơi game độc lập rất cao đấy."

Điền Viện vẫn lo lắng như cũ: "Với lại cốt truyện của game bị cắt đi nhiều quá."

Chung Minh: "Ha ha."

Điền Viện: "=.="

Trông Chung Minh rõ ràng tràn đầy lòng tin như một người chiến thắng, nhưng sao cứ có cảm giác cậu ta sẽ làm ra một vài chuyện vượt quá khả năng của mọi người nhỉ…

Điền Viện mở nhóm người chơi của "Thành phố mộng ảo" ra, theo dõi phản ứng của họ.

Nhóm này không phải mới lập khi ra mắt game mà đã có từ trước.

Trong thời gian phát triển "Thành phố mộng ảo" chỉ có lác đác vài người yêu thích game offline biết đến game này và vẫn luôn quan tâm theo dõi. Ngô Minh Hạo cảm thấy liên lạc với từng người rất phiền phức, nên đã lập sẵn nhóm cho những người chơi game, kéo hết mọi người vào đây.

Trước khi ra mắt game, nhóm này biến thành nhóm thảo luận game, hằng ngày đều có đủ loại thảo luận mới.

Nhưng bây giờ game đã ra mắt, thảo luận nhiều nhất đương nhiên chuyển thành "Thành phố mộng ảo."

"Tải về rồi, mua rồi, lão Ngô tôi ủng hộ anh, hy vọng "Thành phố mộng ảo" thực sự hay."

"Tôi cũng tải về rồi, những thứ khác tôi không quan tâm, dù sao lão Ngô cũng là một người sản xuất có kinh nghiệm, chỉ là hơi lo lắng về cốt truyện."

"Trước đó nghe nói... nhân viên phát triển ý tưởng game nghỉ việc đúng không? Thế mà game vẫn ra mắt đúng hạn, cũng không dễ dàng gì."

"Lần trước chơi thử bản demo, cảm thấy lượng tình tiết vẫn nhiều lắm, không biết lão Ngô bổ sung thế nào."

Trong nhóm game này, có rất nhiều người quan tâm đến cốt truyện của game.

Chuyện lúc trước nhân viên phát triển ý tưởng game bỏ việc họ cũng nghe phong thanh từ các nhà phân phối, còn lo lắng thời gian ra mắt sẽ kéo dài, kết quả thời gian ra mắt không bị kéo dài, điều này đúng là rất đáng ngạc nhiên.

Người chơi sôi nổi vào game chơi thử.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua.

Một tiếng trôi qua.

Những người chơi dần dần bắt đầu bình luận nhiệt tình.

"Móa nó, khó quá, tôi chết như chó rồi."

"Sao cảm thấy khác với bản demo lúc trước thế?"

"Thật sự cảm thấy độ khó nâng lên rồi... cũng may thao tác của tôi khá tốt, thật ra không gặp trục trặc nhiều. Nhưng tôi có một câu hỏi, cốt truyện lúc trước trong ấn tượng của tôi bị cắt hết rồi à? Tôi nhớ lúc trước có một nhiệm vụ trong hầm, sao không thấy xuất hiện?

"Boss ở chương hai, móa ơi, tôi đã chết hai mấy lần rồi, tôi không chịu được nữa, tôi muốn bỏ cuộc làm sao bây giờ..."

"Boss ở chương hai cần vật phẩm đấy. Phải đi thu gom máu mới có thể đánh được."

"Thu gom máu á? Thu gom như thế nào?"

"Trong hầm ở chương 1, sau khi đánh bại boss phụ, cướp được một quyển nhật ký dính máu, bên trong có chỉ dẫn. Sau đó vào chương hai thì đi thu gom máu, lúc đánh boss hãy ném vào nó là có thể đánh nó dễ dàng."

"Còn có chuyện này nữa à?"

Trong nhóm game, người chơi bắt đầu chia sẻ về những hiểu biết của mình trong game.

Phản ứng đầu tiên, khó, thật sự khó!

Là một game độc lập khó nhằn, mặc dù chỉ là game đi cảnh 2D, nhưng độ khó quả thực rất lớn. Giá trị sát thương của quái vật đã điều chỉnh lên không ít, cần người chơi phải quan sát cẩn thận động tác của quái vật, nắm rõ con đường công kích của quái vật. Nếu người chơi cứ ương bướng đi đánh chay, chắc chắn sẽ chết như chó.

Phản ứng thứ hai là, một phần lớn chỉ dẫn cốt truyện biến đâu mất rồi?

Trước có một phần nhỏ những người đã từng chơi bản demo, cũng chính là một bản chơi thử đơn giản. Đó là cốt truyện chương một trước khi bị thay đổi, chỉ dẫn rất rườm rà, nhưng cũng rất phong phú, bao gồm vài bản đồ ẩn đều biết rõ ở đâu.

Nhưng sau khi bản chính thức ra mắt, người chơi bất ngờ phát hiện ra, những chỉ dẫn cụ thể kia đã bị cắt hết.

Trước đây muốn tự do hoạt động nhưng không thể, cốt truyện cứ ép người chơi đi theo một con đường chỉ dẫn từ trước, nghiêm chỉnh làm theo chỉ dẫn thì cơ bản sẽ không bỏ lỡ đường nhánh quan trọng nào.

Nhưng bản chính thức lại khác hoàn toàn, trên cốt truyện chẳng có bất kỳ chỉ dẫn bắt buộc nào, bạn muốn đi đâu thì đi.

Nhưng làm như vậy, rất nhiều người còn chưa hoàn thành xong sáu mươi phần trăm chương một, đã chạy qua chương hai, sau đó va chạm với boss ở chương hai đến mức đầu rơi máu chảy.

Quan sát kĩ càng một lần, đúng là không có chỉ dẫn nhưng vẫn có nhắc nhở. Những lời nhắc này đã khéo léo phân chia ra nhiều nơi khác nhau.

Ví dụ như: mô tả trang bị, mô tả vật phẩm đạt được trong mỗi cảnh, một tấm thẻ thông báo, một vài dấu vết, mấy câu nói của NPC.

Nhưng người chơi bình thường ai lại đi quan tâm đến mấy thứ này.

Kết quả là trong nhóm game có một số người rất khó thích ứng, chết nhiều đến mức nghi ngờ cuộc đời luôn.

Nhưng cũng có một nhóm người rất khen ngợi sự thay đổi này.

"Độ khó cao à? Tôi cảm thấy rất được mà. Phiên bản trước đó lãng xẹt như chém dưa thái rau vậy, thật sự có người thích chơi hả?"

"Tôi cũng cảm thấy, sau khi sửa lại có tính thách thức hơn, chơi cũng hăng say hơn."

"Thật ra tôi thấy rất thích cốt truyện bây giờ. Mọi người không thấy cốt truyện trước đây rất dài dòng à? Giống như một bà già răng móm kể chuyện vậy, không ngừng lải nhải, bạn không muốn nghe cũng không thể đi, phải đợi bà ấy nói xong, dù sao tôi cũng không kiên nhẫn được. Bây giờ tốt hơn nhiều, muốn đi đâu thì đi, muốn đánh quái thế nào thì đánh thế đó, tự do hơn nhiều."

"Nhưng không có chỉ dẫn, nhiều quái vật rất khó đánh. Có quỷ mới biết boss thứ hai phải có máu mới đánh được."

"Có nhiều chỉ dẫn gợi ý mà! Đa phần chúng ám chỉ cách tiêu diệt BOSS đó ẩn giấu trong cái hầm ở chương một. Thật ra có
rất nhiều dấu vết để lại: thôn dân càng ngày càng ít, lúc mà bạn nói chuyện với đôi vợ chồng trong hầm ngầm, trong lời nói của bọn họ đã ám chỉ họ thích ăn thịt người. Một người điên trong làng đã nói ông ta từng nhìn thấy quỷ đói từ lòng đất đi ra kéo những dân làng mất tích vào địa ngục. Lúc bạn dạo quanh bốn phía gần hầm ngầm sẽ phát hiện ra vết máu lẻ tẻ, cứ theo vết máu mà đi là có thể đi vào hầm ngầm... Nhiều chi tiết như thế, bạn không chú ý đến cái nào, sau đó lại trách cốt truyện không chỉ dẫn bạn hả?"

"Thật ra tôi cũng phát hiện, sau khi cốt truyện thay đổi, càng giống một game độc lập sắc sảo hơn. Những yếu tố như độ khó, giải câu đố, tìm kiếm, mức độ tự do, vân vân đều có cả."

"Đúng, "Thành phố mộng ảo" lúc trước hơi khiên cưỡng. Chúng ta biết nội dung của game này rất phong phú, nhưng cốt truyện và chỉ dẫn lại cố tình phô trương kiểu như: Tôi rất tuyệt vời, mau đến chơi đi. Nhưng bây giờ lại có cảm giác úp úp mở mở, ngược lại càng kích thích ham muốn tìm hiểu hơn."

Trong nhóm thảo luận, các người chơi đều đang thảo luận về "Thành phố mộng ảo".

Có người không thích nghiên cứu sâu xa, chỉ quan tâm đánh boss ở mức độ khó rất cao thì phải qua như thế nào.

Cũng có nhiều người rất thích thú với cốt truyện, luôn truy tìm những dấu vết trong bối cảnh, hóa thân thành nhà trinh thám, muốn tìm những tình tiết đặc biệt mà người khác không phát hiện ra.

Đương nhiên chỉ có duy nhất một kiểu người không vừa ý với game này.

Đó là loại người chơi thao tác đã ngu lại còn không muốn động não.

Thao tác ngu, lúc gặp quái vật cũng không chịu nhớ rõ, không muốn luyện skill, xông lên va chạm với quái vật, gặp phải boss, chết hai, ba lần đã không muốn chơi nữa.

Không muốn động não, cũng không chú ý đến những dấu vết và manh mối trong bối cảnh, không xem lời nhắc nhở trong vật phẩm, cũng không biết đi thu thập những vật phẩm cần có để đánh boss.

Những kiểu người chơi như vậy, chắc chắn không thể tìm được thú vui trong game này.

Nhưng đa số những kiểu người này cũng không chơi loại game độc lập để tự hành hạ mình. Bọn họ thường chơi game di động trả tiền hơn.

Đương nhiên không phải khinh thường một nhóm người chơi, bản thân người chơi không chia cao thấp, nhiều người hằng ngày làm việc rất mệt mỏi, chỉ muốn chơi những game mất phí thoải mái không cần nghĩ ngợi gì, đó cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là mỗi game được phát triển ra, đều có những nhóm khách hàng mục tiêu tương ứng.

Mà nhóm khách hàng mục tiêu của "Thành phố mộng ảo" là những người chơi game độc lập mạnh mẽ. Nếu làm cho nhóm người chơi này vừa ý, dù là độ nổi tiếng hay doanh số tiêu thụ đều ắt sẽ không kém.

...

Ngô Minh Hạo hơi lo lắng khi làm mới số liệu các mục của game.

Đương nhiên lượng tiêu thụ là quan trọng nhất.

Về lý mà nói, một game độc lập có lượng tải xuống nhiều, lượng tiêu thụ ắt cũng sẽ nhiều, điều kiện tiên quyết là không được quảng cáo sai sự thật.

Nhưng số lượng tải xuống của "Thành phố mộng ảo" không được coi là quá tốt vì Ngô Minh Hạo không có nhiều tiền để chi cho việc quảng cáo, về mặt quảng bá cũng không đi giật tít, thậm chí phần lớn quảng cáo đều dựa vào những người chơi tự đến.

Theo lý mà nói, trong tình hình này, lượng tiêu thụ sẽ không cao lắm, dù sao các số liệu cơ bản đều đã như vậy rồi.

Nhưng Ngô Minh Hạo nhìn vào số liệu của game, càng nhìn càng vui, sắp cười đến mức không khép được miệng lại.

Điểm của game là 9,1 điểm.

Người chơi đánh giá rất tốt, tiền trả phí cũng không ít, dựa vào số lượng bán ra ngày đầu tiên mà dự đoán, lượng bán ra của game trong tháng đầu phải đạt sáu, bảy triệu tệ, doanh thu đạt được hơn sáu, bảu mươi triệu tệ cũng không thành vấn đề.

Cũng có thể nói, lợi nhuận ròng của tháng đầu tiên có thể là ba, bốn chục triệu.

Ngô Minh Hạo đã từng mơ mộng đến số liệu này nhưng đến giờ vẫn không dám tin đó là sự thật.

Bởi vì anh ta cũng hiểu lần đầu lập nghiệp, không chỉ anh ta, mà toàn studio vẫn còn rất nhiều thiếu sót và trở ngại.

Tuy "Thành phố mộng ảo" được xem là một game độc lập có độ hoàn chỉnh tương đối cao nhưng nó vẫn còn nhiều vấn đề, chủ yếu là không đủ nhân lực, không đủ tài chính, rất nhiều chỗ đều phải tạm gác lại về sau, không thể coi là trọn vẹn hoàn toàn.

Nhưng trong tình hình này, "Thành phố mộng ảo" vẫn đạt được thành công.

"Hôm nay tan làm sớm, ra ngoài ăn một bữa lớn, tôi mời." Ngô Minh Hạo đứng dậy vui mừng nói.

...

Chung Minh vốn định về nhà nhưng không từ chối được lời mời nhiệt tình của Ngô Minh Hạo và Điền Viện, bị ép kéo đến nhà hàng.

Điền Viện cơ bản không biết về số liệu của game, nhưng thấy Ngô Minh Hạo vui vẻ như vậy thì cũng hiểu ra.

Trên bàn, mọi người nâng ly cạn chén, Chung Minh không uống rượu nhưng những người khác đều uống say.

"Thật khó khăn, khoảng thời gian này đúng là đã quá khó khăn. May mà game đã thành công, không thì không biết sau này phải làm thế nào."

"Đúng vậy, đi ra lập nghiệp mấy tháng, mỗi ngày tôi đều cãi nhau với vợ, bây giờ cuối cùng cũng xem như nở mày nở mặt."

"Tiếc là Lô Bách đi mất rồi, nếu không bây giờ chắc đang ngồi đây uống rượu với chúng ta."

"Đừng nói đến người đó, tự mình ra đi, còn để lại một mớ bòng bong. Nếu không phải thầy Chung đến cứu, game của chúng ta có thể đã thất bại rồi."

"Ôi, đừng nói như vậy, đây là sự lựa chọn của mỗi người mà..."

Cũng không biết những người trong studio Thời đại mộng ảo vì tác dụng của cồn hay vì những cảm xúc giấu kín trong lòng mà nói hết ra, có người khóc, có người cười.

Làm một game độc lập không dễ dàng gì, ông chủ không dễ, nhân viên càng không dễ.

Trải qua hết được khổ cực như bây giờ, đương nhiên là phải chúc mừng, bởi vì xác suất thành công thật sự rất thấp.

Phần lớn các studio đều mở ra mà không có tiền, cũng không làm ra game.

Không thể trả lương, trong cảnh không có đồng lương nào, những thành viên chủ chốt vẫn miễn cưỡng cố gắng, nhưng dần dần sẽ có những nhân viên ra đi.

Nhiều ông chủ cũng không đành lòng để nhân viên ra đi như vậy, nhưng thật sự không có tiền, đành phải cho nhân viên mang máy tính của công ty đi, coi như đền bù.

Càng về sau, số người càng ít đi, địa điểm văn phòng cũng rời từ studio chính thức sang nhà riêng, cuối cùng không thể duy trì nữa thì âm thầm phá sản.

Những game làm được một nửa hoặc làm xong mà không có người hỏi đến thì biến thành một đống đồ bỏ đi chẳng có tác dụng gì, nằm im trong ổ cứng, chẳng bao giờ được mọi người nhớ đến.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện