Editor: Nguyetmai
Hai ngày sau.
Những ứng viên đã chọn ra lúc trước lần lượt đến phỏng vấn.
Bên ngoài phòng 6666, Tiêu Mộc có chút chần chừ khi nhìn biển số nhà.
"Phòng 6666, à, chính là ở đây, số nhà này hơi bị kêu đấy."
Qua cánh cửa kính trong suốt, Tiêu Mộc nhìn vào bên trong, phát hiện căn phòng rõ rộng như vậy lại chỉ có bốn người.
"…"
Có cảm giác lạ lạ không biết là chuyện gì.
Tiêu Mộc nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong, Chung Minh ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta, bèn đứng dậy mở cửa.
"Chào anh, tôi đến phỏng vấn." Tiêu Mộc nói.
Chung Minh gật đầu: "Đi theo tôi."
Tiêu Mộc thoạt nhìn dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, rất tinh anh, còn mang theo bảng vẽ điện tử, bởi vì có yêu cầu test ngay tại chỗ.
Test mỹ thuật khác với test lập trình, "test" mỹ thuật là trong lúc phỏng vấn, những ứng viên ứng tuyển vị trí mỹ thuật, đặc biệt là vị trí họa sĩ tạo hình phải trực tiếp vẽ một tác phẩm trong vòng một hoặc hai tiếng. Mức độ hoàn chỉnh không cần phải quá cao, có thể hoàn thành một nửa cũng được, nhưng ít nhất có thể nhìn ra kỹ năng cơ bản của họa sĩ này như thế nào.
Đi qua vị trí làm việc, Tiêu Mộc chẳng rõ vô tình hay cố ý liếc một cái.
Anh chỉ muốn biết một điều, người nào là cấp trên trực tiếp của mình? Người nào là sếp của mình?
Tiêu Mộc ứng tuyển vào vị trí họa sĩ tạo hình, do đó trên anh chắc chắn vẫn có một người chỉ đạo mỹ thuật, còn có một ông chủ kiêm nhà sản xuất.
Nhưng nhìn thấy trong studio này chỉ có bốn người, Tiêu Mộc cảm thấy hoang mang.
Người nào là chỉ đạo mỹ thuật??
Ở trong này nhìn qua thì lớn nhất cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, có lẽ lớn hơn mình. Còn ba người khác, người con trai đang ngồi kia có vẻ lớn hơn một chút, chắc khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, còn cô gái đang ngồi kia và người đưa mình đi phỏng vấn đều rất trẻ, nhìn gần giống sinh viên mới tốt nghiệp.
Nhìn có vẻ cũng không giống!
Hai người lớn tuổi hơn còn có chút khả năng, nhưng lại hoàn toàn không có dáng vẻ của người làm mỹ thuật, trông giống lập trình viên hơn.
Tiêu Mộc có chút ngơ ngác.
Trước khi tới đây, anh cũng không hiểu rõ lắm về studio Vi Quang, chỉ biết là studio này đã làm ba game độc lập rất thành công, hơn nữa có vẻ không thiếu tiền.
Hơn nữa, Tiêu Mộc cũng đã xem qua phong cách nghệ thuật của hai game "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" và "Sương khói thủy mặc", cảm thấy chỉ đạo mỹ thuật bên này thật sự có tài, đến đây chắc chắn sẽ học được rất nhiều thứ, do vậy mới muốn đến xem thế nào.
Thế nhưng sau khi đến đây, phát hiện cả công ty chỉ có bốn người, anh cảm thấy rất khó hiểu.
Tiêu Mộc đi theo Chung Minh đến một phòng họp nhỏ.
Chung Minh ra hiệu cho Tiêu Mộc ngồi xuống phía đối diện mình, sau đó xem qua CV của Tiêu Mộc trên đồng hồ: "Được rồi, chúng ta sẽ trao đổi một chút nhé."
Tiêu Mộc kinh ngạc.
Có ý gì đây, đây là bắt đầu phỏng vấn rồi sao????
Chính là thanh niên trẻ tuổi này phỏng vấn tôi????
Tiêu Mộc ngây người. Lúc đầu anh cho rằng Chung Minh chính là chân chạy việc. Những công ty khác phỏng vấn không phải đều như vậy sao, người mới trong công ty sẽ phụ trách mở của, bưng trà rót nước, sau đó người phỏng vấn mới đủng đỉnh đi tới…
Vậy mà bên này lại không như vậy, thanh niên này chính là người phỏng vấn!
Cũng may Tiêu Mộc kinh nghiệm đầy mình, ngơ ngác một chút liền lập tức phản ứng lại, bắt đầu giới thiệu bản thân.
Đương nhiên, đồng thời cũng lẩm bẩm trong lòng, đây là chỉ đạo mỹ thuật sao? Cậu ấy trẻ như vậy, thực sự có tư cách phỏng vấn tôi sao...
Rất nhanh, Tiêu Mộc tự giới thiệu xong, Chung Minh nhìn vào CV, hỏi vài câu, Tiêu Mộc trả lời cũng rất ok.
Chung Minh khá hài lòng.
Người này trước đây làm họa sĩ tạo hình cho một công ty lớn, sau đó chuyển sang một công ty nhỏ làm chỉ đạo mỹ thuật. Làm hơn nửa năm, tình trạng công ty sa sút nên mới có ý định nhảy việc. Xem tác phẩm thì thấy cũng khá tốt, với yêu cầu trước mắt của studio Vi Quang, đảm nhiệm họa sĩ tạo hình cũng không có vấn đề gì.
Chung Minh gật đầu: "Được, đều khá tốt. Giờ anh hãy vẽ một bức tranh, chủ đề là nhân vật võ hiệp, không có yêu cầu cụ thể nào, thời hạn hai tiếng."
Tiêu Mộc gật đầu: "Ok."
Anh ta cũng hơi ngạc nhiên, phỏng vấn ở đây khá đơn giản, không giống như những người phỏng vấn của các công ty khác luôn thích hỏi Đông hỏi Tây, chỉ cần hỏi qua CV và bắt đầu kiểm tra trực tiếp.
Tiêu Mộc lấy bảng vẽ điện tử ra, bắt đầu lên ý tưởng và vẽ.
Chung Minh đẩy cửa đi ra ngoài, để Tiêu Mộc một mình vẽ tranh trong phòng họp nhỏ.
Sở dĩ phỏng vấn rất qua loa, chủ yếu là bởi vì vị trí của Tiêu Mộc là họa sĩ tạo hình, Chung Minh biết vị trí này suy cho cùng phải dựa vào tác phẩm để nói, chỉ cần xem tác phẩm vẽ ra là có thể biết được trình độ của họa sĩ này thế nào.
Từ chiều hôm qua đến sáng nay, anh liên tục phỏng vấn không ít người, mặc dù không phải người nào cũng thích hợp, nhưng rõ ràng có thể cảm thấy có rất nhiều người đáng tin cậy.
Chỉ cần chọn lọc kĩ càng một chút, những vị trí trống đều có thể lấp đầy.
Đây có lẽ là tác dụng của vầng sáng kia, do vậy mấy ngày nay ban ngày Chung Minh đều bật vầng sáng bao trùm toàn bộ studio.
…
Rất nhanh, hai tiếng kết thúc.
Chung Minh khẽ gõ cửa, đi vào phòng họp.
"Thế nào rồi?" Chung Minh hỏi.
Tiêu Mộc đưa bảng vẽ điện tử cho Chung Minh: "Chưa kịp vẽ chi tiết với tô màu, có điều khung cơ bản đã có rồi, anh xem qua đi."
Chung Minh nhận lấy bảng vẽ điện tử.
Những chủ đề ít hạn chế thế này cần nhiều thời gian hơn để lên ý tưởng và thiết kế. Chủ đề càng nhiều hạn chế, phương hướng có thể chọn càng ít, xuống bút lại nhanh hơn.
Giống như bức tranh này, có lẽ phần lớn thời gian đều dùng để lên ý tưởng.
Chủ đề Chung Minh đưa ra là "nhân vật võ hiệp", chính là phải nộp một bức tạo hình nhân vật.
Yêu cầu tạo hình nhân vật là trên bức tranh nhân vật phải nổi bật, hơn nữa cố hết sức vẽ toàn thân nhân vật để tiện thiết kế tạo hình. Hơn nữa, tạo hình nhân vật cũng yêu cầu độ tỉ mỉ nhất định, bao gồm chi tiết phục trang trên người, bối cảnh xung quanh… Những thứ này đều thể hiện cá tính nhân vật, không thể qua loa được.
Nhân vật trong bức tranh là một võ tăng, tay trái ra chưởng tạo thành chữ thập, tay phải cầm một cây côn dài. Cảnh vật phía sau được thể hiện bằng phong cách thủy mặc, có núi có sông có rừng trúc.
Phần cảnh vật này tương đối thông minh, trong tình huống thời gian có hạn, dùng phong cảnh thủy mặc để thể hiện sẽ khá tiết kiệm thời gian, nhưng hiệu quả rất tốt, hơn nữa phù hợp với chủ đề.
Chung Minh gật đầu: "Ừm, cũng được lắm."
Ngoài vui mừng ra, Tiêu Mộc cũng có chút đau đầu.
Người phỏng vấn này thật kiệm lời, cả một bức tranh như vậy lại chỉ nói mỗi một câu "Được lắm"?
"Anh thấy có chỗ nào cần sửa một chút không?" Tiêu Mộc hỏi dò.
Chung Minh suy nghĩ năm giây, lấy bút cảm ứng ra, nhanh chóng copy tranh thành một bản nữa, sau đó bắt đầu vẽ lên.
"Bố cục có chút vấn đề nhỏ, nhân vật chiếm không gian hơi ít."
"Về động tác của nhân vật, mặc dù không có lỗi gì lớn lắm, nhưng động tác này không khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, không có gì đặc biệt. Nhưng nếu sửa thành đứng một chân có thể sẽ hay hơn một chút."
"Còn về chi tiết, trên người võ tăng hơi nhiều thứ linh tinh, mặc dù trang phục có vẻ đẹp nhưng không phù hợp với thiết kế nhân vật võ tăng lắm. Thực ra trang phục đơn giản, mộc mạc cũng có thể đặc sắc, ví dụ thế này…"
Chung Minh vừa nói vừa nhanh chóng sửa trên bảng vẽ điện tử.
Thao tác khiến Tiêu Mộc hoa cả mắt, ngây cả người!
Nhìn thấy tay phải Chung Minh lấy bút cảm ứng và tô điểm trên bảng vẽ điện tử, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi đã làm xong!
Quan trọng là hiệu quả sau khi sửa đúng là tốt hơn trước rất nhiều!
Sau khi sửa tất cả các phương diện kết cấu, bố cục, động tác nhân vật, chi tiết... Tiêu Mộc tự cảm thấy bức tranh này dường như đã lên một đẳng cấp mới!
"Chính là kiểu như thế này, có điều anh có thể vẽ được như vậy đã là rất tốt rồi, tiếp tục cố gắng nhé. Lần phỏng vấn sau sẽ nói về vấn đề tiền lương, đến lúc đó sẽ gọi lại cho anh."
Chung Minh nói sơ qua cho Tiêu Mộc biết những
vấn đề còn tồn tại trong bức tranh của anh ta, sau đó phỏng vấn coi như kết thúc.
Tiêu Mộc cầm bảng vẽ điện tử, ngơ ngác đi ra ngoài, trong lòng chỉ cảm thấy: Đỉnh thật.
Quả thật quá đỉnh, đúng là kiểu người lạnh lùng ít nói.
Lúc trước, Tiêu Mộc còn thấy ấm ức, thằng nhóc ranh này rốt cuộc làm gì, là thực tập sinh của công ty?
Cuối cùng phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi, người này chắc chắn là chỉ đạo mỹ thuật…
Còn vì sao người ta trẻ thế mà đã giỏi như vậy… thì ai mà biết được chứ!
Tiêu Mộc hoàn toàn khâm phục, quả nhiên đẳng cấp mỹ thuật của "Sương khói thủy mặc" không phải nhà thiết kế bình thường có thể làm được, về mặt mỹ thuật người này chắc chắn là một nhân vật xuất chúng!
Lúc đó Tiêu Mộc đã quyết định, cho dù lương có thấp một chút cũng nhất định sẽ đến Vi Quang làm việc, đi theo người này, chắc chắn sẽ học được nhiều điều!
…
Buổi trưa.
Chung Minh và đám người Châu Sâm cùng đi ăn trưa ở một nhà hàng nằm trong Hoàn Vũ Đại Quan.
Ở đây ăn buffet, ba mươi tệ một người, món Trung, món Âu đều có, chỉ có điều muốn ăn mấy thứ đắt đỏ phải trả thêm tiền, trong thực đơn buffet đều là những món ăn bình thường.
Cho dù là vậy, bữa ăn vẫn tương đối hợp lý ở mức giá đó. Đây cũng là một số phúc lợi của Hoàn Vũ Đại Quan với mấy công ty nội bộ.
Dù sao trả nhiều tiền thuê như vậy, bồi thường một chút đồ ăn cũng không quá lắm.
Bốn người tìm một bàn trống ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
"Tiêu Mộc kia thế nào?" Khương Uyển Na hỏi.
Chung Minh nghĩ một chút: "Cũng được, tôi thấy để anh ta đảm nhận vị trí tạo hình chắc không vấn đề gì. Nếu không có ai tốt hơn thì tạo hình sẽ là anh ta."
"Vậy hiện tại đã chốt mấy người rồi? Bên phía lập trình, tôi và anh Đại Huy cảm thấy Vu Vĩ không tệ, bên GM tool, buổi chiều cũng có phỏng vấn hai người." Châu Sâm nói.
Chung Minh tính toán một chút: "Sáng này tính cả Tiêu Mộc tổng cộng phỏng vấn ba người, cộng với sáu người phỏng vấn hôm qua, tất cả có ba vị trí cơ bản đã quyết định rồi. Hiệu suất cũng tạm."
"Đó không phải là cũng tạm, nói thẳng ra là quá thuận lợi được không?" Anh Đại Huy gân cổ nói: "Sao lúc trước anh tuyển người lại không được thuận lợi như này nhỉ. Trước đây một vị trí đăng tin một hai tuần mới có mấy người thích hợp đến tuyển. Giờ thì tốt rồi, cứ một lúc lại có một hai người đến phỏng vấn, hơn nữa đều là những người đáng tin cậy chứ, vi diệu quá!"
Chung Minh cười cười: "Điều này chứng tỏ danh tiếng của studio Vi quang rất tốt, mọi người đều muốn đến đây làm việc. Nếu như tuyển người thuận lợi, năm sau có thể trực tiếp triển khai dự án mới. Mọi người phải thay đổi tư duy một chút, bây giờ chúng ta không thể chỉ lo làm việc của mình, dưới mình còn có người khác, phải phối hợp tiến độ trong tổ, tích lũy một chút kinh nghiệm quản lý."
Anh Đại Huy gật đầu nói: "Yên tâm đi, bên lập trình chắc chắn không vấn đề gì."
Chung Minh lại nhìn sang Khương Uyển Na.
Khương Uyển Na: "Nhìn tôi làm gì, tôi cũng không vấn đề gì!"
"Vậy là tốt rồi." Chung Minh cười cười: "Buổi chiều vẫn còn mấy người đến phỏng vấn, xốc lại tinh thần nào, tranh thủ xong việc càng sớm càng tốt."
…
Rất nhanh, từng người được chọn đều đã chốt.
Lúc trước chốt xong kế hoạch tuyển dụng cơ bản đã hoàn thành với một tốc độ kinh hoàng rồi.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn do tác dụng của vầng sáng mang lại.
Một nhân viên HR đến nhận chức đầu tiên, sau đó công việc thông báo phỏng vấn, đàm phán lương do HR phụ trách, Chung Minh chỉ cần phê duyệt là được.
Chủ yếu vẫn do Chung Minh và anh Đại Huy phỏng vấn.
Chung Minh phỏng vấn rất đơn giản, vì hỏi mấy câu đại khái cũng rõ rồi, không cần rườm rà, chỉ lãng phí thời gian của nhau.
Tất nhiên, không phải người nào cũng cần, tiêu chuẩn của Chung Minh vẫn rất nghiêm khắc.
Những người đáng tin cậy không ít, nhưng những người không đáng tin cũng nhiều.
Có người đến ứng tuyển nhân viên phát triển ý tưởng game, nói vô cùng nhiều, mở miệng ra là bàn luận về xu thế ngành, vậy mà tài liệu thiết kế do anh ta viết rõ ràng nát bét, loại luôn.
Có người đến phỏng vấn họa sĩ chuyển động, Chung Minh nhìn tác phẩm trên tay anh ta thực sự nhức mắt, cũng loại luôn.
Nhiều ứng viên nên việc phỏng vấn cũng phải đẩy nhanh, rất nhiều vị trí đã chốt, nhưng đa số đều nói phải đợi đến khi lấy hết thưởng cuối năm mới đến nhận chức.
Còn lại mấy người không lấy thưởng cuối năm, đến trước cũng không có việc gì làm, do vậy Chung Minh cũng dặn họ sang năm tới làm việc cho đồng bộ cùng những người khác.
…
Buổi tối.
Chung Minh về đến nhà, nằm dài trên sofa.
Một ngày phỏng vấn điên cuồng, mệt nhừ cả người.
Trong phòng khách có mấy chiếc bàn làm việc thừa đã thanh lý lại toàn bộ, nháy mắt không gian rộng hơn rất nhiều. Máy chơi game, tivi to, mô hình lái xe… mua lúc trước đều đã gửi hàng đến, bày trong phòng khách khiến nó có chút giống phòng game.
Kết quả, những thứ trước khi mua rất muốn chơi, sau khi mua về đột nhiên lại không muốn chơi nữa.
Dù sao mấy thứ này đều đặt ở đây, lúc nào có thời gian rảnh tính sau.
Đợi đã, không phải bây giờ đang có thời gian rảnh sao...
Bỏ đi, mệt lắm.
Chung Minh mở đồng hồ, lướt qua Weibo, lại lướt qua mấy diễn đàn game, xem gần đây có game nào mới lên sóng không.
"Hả? "Ỷ kiếm thiên nhai"? Lại của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực."
Chung Minh phát hiện ra ở một số cửa hàng ứng dụng, game này đều được gắn ở vị trí đề xuất rất bắt mắt, hơn nữa còn chú thích rằng vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.
Xem ra ván bài này họ định chơi lớn.
Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực có kênh phân phối riêng nhưng quy mô hoạt động khá nhỏ. Các công ty tự làm kênh phân phối riêng chỉ là để ít bị người khác nhòm ngó, chắc chắn không thể so sánh được với các nền tảng game khác.
Vì thế, mỗi khi Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực làm game mới, để đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất chắc chắn phải liên kết vận hành với nền tảng game bên ngoài.
"Xem ra, chất lượng sản phẩm có vẻ khá tốt. Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực vẫn có thể làm ra được game như thế này? Cũng lợi hại đấy."
Chung Minh cảm thấy đúng là có chút mở rộng tầm mắt về Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực.