Editor: Nguyetmai
Nghe Vệ Dũng trình bày, Chung Minh không khỏi cảm thán.
Quả nhiên, dưới ánh mặt trời không có gì mới mẻ.
Khoa học kỹ thuật đang thay đổi, nhưng tính cách con người, lại bất biến.
Lúc trước Chung Minh còn cảm thấy, thế giới này không thể xuất hiện cái gọi là "Trung tâm cai nghiện mạng" được, nhưng sau khi nghe Vệ Dũng nói xong, Chung Minh phút chốc hiểu ra, trên thế giới này, không chuyện gì không có.
Trong kiếp trước của Chung Minh, con người phải mất mấy nghìn năm đấu tranh diệt châu chấu, cũng không tiêu diệt triệt để được nạn châu chấu.
Mất mấy nghìn năm chiến đấu với dịch bệnh, nhưng các loại dịch bệnh ác tính, bệnh nan y càng ngày càng nghiêm trọng.
Từ lúc con người sinh ra giữa người với người đã luôn cạnh tranh đấu đá, đến thế kỷ 21, cũng không có gì thay đổi, chỉ có điều cuộc sống no đủ, trong túi có tiền, không cần phải dồn đối phương vào chỗ chết như trước, nhưng lòng dạ ấy không hề mất đi.
Trong thế giới này, Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ mà Vệ Dũng tới, không lấy phương châm là "Cai nghiện mạng", trên thực tế khái niệm "Cai nghiện mạng" quả thực không được coi trọng trên thế giới này.
Cái gọi là Học viện huyên tu Phòng vệ Khoa kỹ này, lấy tôn chỉ là "Chống lại sự uy hiếp của khoa học kỹ thuật".
Từ tên là có thể nhìn ra "Học viện huyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, không chuyên tu về "khoa học kỹ thuật" hay "phòng vệ" mà chuyên tu về "phòng vệ khoa học kỹ thuật", phòng vệ là động từ, khoa học kỹ thuật là tân ngữ.
Còn tổ chức này mọc ra từ đâu? Đó là sau khi cuộc khủng hoảng máy móc công nghệ cao, mọc ra từ những người 40 - 60 tuổi, trình độ văn hóa không cao.
Dù sao, cuộc xây dựng lại sau chiến tranh cũng chỉ mới bắt đầu từ mười mấy năm trước mà thôi.
Trong thời kỳ khủng hoảng máy móc công nghệ cao, văn minh loài người có nguy cơ bị hủy diệt, thời kỳ chiến tranh tất nhiên không nói đến nền giáo dục tốt, nhưng những bậc phụ huynh này, lại sinh đúng vào thời kỳ khủng hoảng máy móc công nghệ cao. Bất kể là nhận thức vốn có của họ, hay vì ảnh hưởng của hoàn cảnh lúc đó, đều khiến họ sinh ra một bản năng căm ghét khoa học kỹ thuật, máy móc công nghệ, hoặc nói cách khác là một loại căm hận và ác cảm sâu sắc.
Vốn dĩ trình độ văn hóa đã không cao, rất nhiều người còn trực tiếp trải qua chiến tranh máy móc công nghệ cao đó, do vậy có thể tưởng tượng được thái độ của những người này đối với khoa học kỹ thuật.
Rất nhiều người đều căm ghét khoa học kỹ thuật một cách triệt để, không cần có lý do.
Còn như Chung Minh và rất nhiều đứa trẻ thời kỳ cuối chiến tranh, thậm chí trưởng thành sau chiến tranh, lại có bản năng hướng đến khoa học kỹ thuật, có bản năng tìm tòi những sự việc theo trào lưu mới.
Bản thân điều này đã là một mâu thuẫn không thể hòa giải được.
Mà trong số những phụ huynh này, đại đa số đều có trình độ văn hóa không cao, cũng bận làm ăn, có rất nhiều đứa trẻ, đều đến từ những gia đình đơn thân. Dù sao, thời đại nào cũng có rất nhiều việc ngoài ý muốn, cho dù là chiến tranh hay bệnh dịch, đều rất dễ cướp đi tính mạng của một con người.
Phụ huynh bận làm ăn, hơn nữa bản thân họ cũng không nhận được trình độ giáo dục cao, không biết dạy con thế nào, cũng không biết làm thế nào để giao lưu với con, nhiều lúc còn quen dùng tư duy thời kỳ chiến tranh đã qua để xem xét vấn đề, không đánh thì mắng con cái.
Khi đứa trẻ xuất hiện những thứ không được như kỳ vọng của họ, họ luôn hy vọng dùng bạo lực để "đưa con vào quỹ đạo", từ đó kích thích mâu thuẫn càng lớn hơn.
Lúc mâu thuẫn không thể nào giải quyết được nữa, bọn họ liền cầu cứu các tổ chức giáo dưỡng, hy vọng sau khi đưa con vào, có thể giải quyết toàn bộ vấn đề...
Còn về hiện tượng "không được như kỳ vọng" thì vô vàn.
"Vấn đề" của Vệ Dũng, nằm ở chỗ thời gian đi học lại nghiện game, gọi là nghiện, chẳng qua là mỗi lần sau khi tan học về nhà chỉ biết chơi game, thỉnh thoảng quên không làm bài tập, ảnh hưởng đến thành tích học tập, liền bị bố mẹ cậu ấy đưa đến Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ.
Những đứa trẻ khác bị đưa đến đây, lý do cũng muôn hình vạn trạng.
Có đứa thì qua lại quá thân thiết với bạn khác giới, có đứa thì chống đối bố mẹ, có đứa sau khi bị bố đánh liền căm phẫn, thậm chí có đứa vì không ăn cơm đúng giờ…
Nói tóm lại, bất kỳ một hành vi nào khiến phụ huynh cảm thấy đứa trẻ "không được như kỳ vọng của mình", đều có khả năng trở thành lý do để trẻ bị đưa vào đây.
Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ thu nhận hết các trường hợp này. Họ tuyên bố là trị khỏi bách bệnh, cam đoan sẽ dạy dỗ ra những đứa trẻ nghe lời, hiểu chuyện, dễ bảo.
Mà Vệ Dũng, sau hai tháng trải qua ác mộng trong đó, cuối cùng mới tìm được một cơ hội ngẫu nhiên, trốn ra ngoài.
Sau khi trốn ra ngoài, cậu ấy đương nhiên không dám về nhà, nhưng cũng không có nơi nào để đi.
Trên người cậu ấy không có tiền, cũng không có bất kỳ thiết bị công nghệ nào, không có đồng hồ, càng không một xu dính túi, lại còn chạy ra từ Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ nằm ở nơi hẻo lánh xa xôi, đã mệt gần chết rồi.
Có điều cũng may, cậu ấy nhớ được chỗ ở của người bạn tốt Trần Vũ Siêu của mình.
Cha mẹ Trần Vũ Siêu quanh năm không ở nhà, chỉ đúng hạn gửi tiền sinh hoạt phí. Vẫn may thành phố trực thuộc H cách Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ cũng không xa lắm, sau khi Vệ Dũng trốn ra ngoài đi bốn năm tiếng suốt đêm, cuối cùng cũng dựa vào trí nhớ mà tìm được đến nhà Trần Vũ Siêu, đồng thời trốn ở đây.
Về phần tại sao phải trốn?
Bởi vì cho dù là bố mẹ, hay người của Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, chắc chắn đều đang tìm tung tích của cậu ấy khắp nơi, một khi bị phát hiện, tất nhiên vẫn phải quay lại đó!
Thời gian cậu trốn ra ngoài chưa được tính là dài, mới có hai ngày, nên người của Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ vẫn chưa báo lên đồn cảnh sát, chắc đang điều động nhân lực đi tìm kiếm, dù sao bọn họ cũng không muốn làm to chuyện.
Một khi đã báo lên đồn cảnh sát, Vệ Dũng sẽ được xác định là người bị mất tích, chắc chắn người ta sẽ dùng mọi phương pháp khoa học kỹ thuật để tìm kiếm, ví dụ như camera trên đường… e rằng chỉ cần ra khỏi cửa cũng có thể bị lộ vị trí của mình.
Hơn nữa, bố mẹ cậu ấy chắc có lẽ cũng đã đi tìm hết những nơi cậu ấy có thể đi, nói không chừng việc tìm đến nhà Trần Vũ Siêu cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu như không phải ở thành phố trực thuộc H cậu ấy có bạn thân giúp trốn tránh, thì vận mệnh của Vệ Dũng có lẽ chỉ là hai ngày lang thang bên ngoài, được "những người qua đường tốt bụng" đưa đến đồn cảnh sát, sau đó được bố mẹ đón về, tiếp tục quay lại Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, tiếp tục cuộc sống trong địa ngục.
Dù sao, cho dù Vệ Dũng có kêu khóc thế nào, ai có thể cứu cậu ấy từ tay bố mẹ ruột chứ?
Không chỉ có vậy, Vệ Dũng cũng kể lại tất cả mọi thứ trong học viện, những cách hành hạ không dám nghĩ đến.
Những cách như "quay vòng", "giật điện", "cấm túc", kiểu vậy.
Bởi vì suy cho cùng mô hình của những tổ chức này đều giống nhau.
Bọn họ sống được, là nhờ những vị phụ huynh không thể dạy con đồng ý bỏ tiền gửi con đến đây. Phương pháp giáo dưỡng của họ, chính là đào tạo một đứa trẻ ngoan ngoãn bằng cách hành hạ chúng.
Gọi là "điều trị" cũng được, "quản giáo" cũng được, nội dung cốt lõi nhất, chính là hành hạ.
Bằng cách hành hạ, làm cho đứa trẻ sinh ra một bản năng sợ hãi, việc không thể phản kháng dẫn đến sự tuyệt vọng tận cùng, làm cho đứa trẻ bị thuần phục trong thế giới đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng, nhất nhất làm theo tất cả những thứ quản giáo yêu cầu mình.
Đại đa số những đứa trẻ sau khi ra khỏi cái nơi kinh khủng đó, càng sợ hãi bố mẹ. Bởi vì chỉ cần "không nghe lời", bọn chúng có thể bị đưa lại đó bất cứ lúc nào. Do vậy chúng nó tỏ ra rất ngoan ngoãn ngoài mặt.
Do đó, những vị phụ huynh ngu dốt cứ tưởng con mình trở nên nghe lời hiểu chuyện, được giáo dục tốt rồi, rất nhiều người còn tặng cờ thi đua cho tổ chức này.
Nội dung trọng tâm của tất cả đều là "hành hạ", mà phương thức hành hạ thì vô vàn.
Xét về tổng thể, nội dung trung tâm của hành hạ chính là, làm thế nào để đẩy mức độ đau đớn lên cao nhất với điều kiện không để lại dấu vết bị thương bên ngoài.
Trong kiếp trước của Chung Minh cũng có rất nhiều nơi như vậy, phương thức hành hạ là đánh đấm, đây thuộc những cách cấp thấp, bởi vì để lại vết thương ngoài, nhưng cũng không sao, vì một liệu trình
kéo dài mấy tháng liền, đợi sau khi đứa trẻ rời khỏi đây, vết thương sớm đã khỏi hẳn. Còn cách thức cao cấp hơn đương nhiên là sốc điện, bởi vì thiết bị sử dụng điện giật vốn dĩ là máy móc dùng để điều trị (mặc dù sớm đã bị đào thải rất nhiều năm về trước), chỉ có điều người dùng tăng liều thêm mấy lần, mười mấy lần, mấy chục lần, sẽ không để lại dấu vết rõ ràng, thậm chí y học cũng rất khó kiểm tra ra, sau đó là chết không có chứng cứ.
Mà "Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ" này, cũng dùng điện như vậy, chỉ có điều trên thế giới này làm gì có máy trị liệu bằng điện đem lại tác dụng thần kỳ gì đó. Thứ được sử dụng ở đây, không biết là sản phẩm phế thải nhặt về từ đâu, nhưng hiệu quả kích điện lại vô cùng rõ ràng.
…
Chỉ mới nói qua qua vài nội dung thôi, đã khiến cho Chung Minh cảm thấy kinh khủng.
Giả Gia và Tiêu Mộc ở bên cạnh kinh sợ không nói lên lời.
Khó tin như thể trong truyện cổ tích!
Không thể tưởng tượng được!
Bọn họ quả thật không dám tin, ở thế giới bình yên này, vẫn còn có nơi lạm dụng hình phạt, giam cầm phi pháp như vậy!
"Nếu như em đồng ý tin tưởng anh, anh sẽ đưa em đến thành phố Minh An, em trốn ở nhà anh, tuyệt đối không ai có thể tìm ra em." Chung Minh nhìn Vệ Dũng: "Anh sẽ bỏ tiền giúp em tìm luật sư, tìm giới truyền thông, công khai việc này ra ngoài, để em không còn phải trở lại chỗ đó nữa. Thế nào?"
Trần Vũ Siêu muốn nói lại thôi.
Rõ ràng, là một người bạn, cậu ta rất lo lắng cho Vệ Dũng khi đi theo ba người lạ đến một thành phố xa lạ, hy vọng Vệ Dũng từ chối. Nhưng cậu cũng biết, nếu Vệ Dũng ở lại đây, có lẽ bố mẹ cậu ấy chẳng mấy chốc sẽ tìm đến tận cửa.
Vệ Dũng im lặng một hồi lâu, gật đầu nói: "Được, thầy Chung, em đi theo anh, em tin anh. Anh đợi em đi thu dọn đồ đạc một lát… Thôi bỏ đi, em cũng không có đồ đạc gì để thu dọn cả."
Chung Minh gật đầu: "Vậy thì lên đường thôi, thiếu cái gì đến đó mua là được. Trần Vũ Siêu đúng không nhỉ, lại đây, chúng ta lưu lại số điện thoại của nhau. Đợi sau khi ổn định ở thành phố Minh An, chúng ta lúc nào cũng có thể liên lạc. Em yên tâm đi, bạn của em tuyệt đối không có vấn đề gì khi ở chỗ anh."
Trần Vũ Siêu vội vàng gật đầu, kết bạn với Chung Minh.
Chung Minh đưa Vệ Dũng theo, Giả Gia và Tiêu Mộc hai người thay phiên nhau lái xe chạy đường dài, từ thành phố trực thuộc H của thành phố Quang Hoa về lại thành phố Minh An.
…
Thành phố Minh An và thành phố Quang Hoa, cách nhau hơn bảy trăm kilomet, mặc dù tốc độ xe chạy rất nhanh, nhưng cũng phải chạy cả đêm mới về đến thành phố Minh An.
Cũng may khi hai tài xế mệt còn có thể thay phiên nhau lái, hơn nữa có hệ thống lái tự động, chạy đường dài cũng không phải nơi đông dân cư, nên dọc đường đều bình an vô sự.
Xe dừng lại ở khu nhà Chung Minh ở, Vệ Dũng ngồi ghế sau sực tỉnh giấc, mơ hồ nhìn ra bên ngoài cửa xe: "Đến rồi sao?"
Chung Minh gật đầu: "Đến rồi, chúng ta xuống xe đi. Giả Gia, Tiêu Mộc hai người lái xe về công ty mà để, sau này chiếc xe này sẽ là xe công, bình thường mọi người có việc gì đều có thể đi. Hôm nay cho các anh nghỉ, về nhà ngủ đi, ngày mai lại đi làm."
"Được." Giả Gia và Tiêu Mộc ai về nhà nấy.
Chung Minh đưa Vệ Dũng về chỗ ở của mình, sắp xếp ổn thỏa.
Cả đêm ngồi xe mệt mỏi, Chung Minh cũng hơi buồn ngủ, có điều trước đó đã ăn một đống quả thể lực nên hiện tại sức khỏe của anh đã tốt lên nhiều, cơ thể khỏe mạnh, cả đêm chỉ ngủ được chốc lát, cũng không thấy quá mệt.
Vệ Dũng đi tắm trước, Chung Minh lấy một bộ đồ mặc ở nhà ra cho cậu ấy mặc. Những thứ đồ lót khác, các loại vật dụng tắm rửa, đều trực tiếp đặt mua trên mạng, buồi chiều là có thể mang đến.
Ngoài ra, Chung Minh còn mua thêm một cái giường. Phòng ngủ nhỏ lúc trước dùng làm phòng họp, bên trong không có đồ gia dụng gì, bây giờ đặt thêm một chiếc giường, có thể cho Vệ Dũng ở, có lẽ buổi trưa là hàng sẽ chuyển đến.
Đợi Vệ Dũng tắm xong đi ra, Chung Minh lấy máy tính xách tay của mình ra đưa cho cậu ấy, dùng tài khoản của Chung Minh liên lạc với Trần Vũ Siêu.
Mọi thứ đều đã sắp xếp xong, Chung Minh cũng mệt, về phòng ngủ một giấc.
Trên đường đi Vệ Dũng về cơ bản đều ngủ, sau khi tắm rửa một cái lại có chút tinh thần, mở tivi bật tiếng rất nhỏ để xem.
...
Hai giờ trưa, Chung Minh thức dậy, ký nhận một đống đồ, giường cũng đã lắp ghép xong.
Vệ Dũng cũng ở bên cạnh phụ giúp, sau khi xong việc, Chung Minh làm chút đồ ăn, hai người vừa xem tivi vừa ăn cơm.
Vệ Dũng vẫn còn hơi ngại ngùng, Chung Minh vỗ vỗ vai cậu ấy: "Không sao, đừng quá căng thẳng, cứ xem đây như nhà mình là được."
Vệ Dũng gật đầu, không nói gì, nhưng vừa ăn, hai hàng nước mắt vừa không ngừng tuôn ra.
Chung Minh vỗ vai cậu ấy, đưa cho cậu ấy hai tờ khăn giấy.
Rõ ràng, với Vệ Dũng mà nói, trước giờ chưa từng trải qua cảm giác này, cho dù ở nhà, hay ở chỗ Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ kia, có chăng chỉ là sự tàn khốc vô cùng, có lẽ cậu ấy chưa từng trải qua cuộc sống ấm áp, tự do như thế này một ngày nào.
Chung Minh cũng không nói quá nhiều, sau khi thu xếp ổn thỏa việc trong nhà, liền chuẩn bị đi làm.
"Cố gắng hết sức đừng ra ngoài, nếu bố mẹ em hoặc học viện thực sự báo cảnh sát đi tìm em, có lẽ họ sẽ kiểm tra camera khắp nơi truy tìm vị trí của em. Anh sẽ nghĩ cách tung chuyện này ra với công chúng, thời gian này em cứ ở lại đây, đừng đăng nhập tài khoản mạng xã hội nào của mình, cũng đừng liên lạc với người thân bạn bè. Đợi một thời gian nữa, vấn đề được giải quyết, mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn."
Chung Minh lại dặn dò vài câu, Vệ Dũng gật đầu lia lịa.
Rõ ràng, bây giờ cậu ấy thực sự rất sợ hãi, cho dù Chung Minh không căn dặn, cậu ấy cũng sẽ chú ý.
Trong thời gian ngắn, cho dù là đồn cảnh sát chắc cũng không thể tìm tới đây. Mặc dù bên ngoài rất nhiều camera giám sát, nhưng lúc Chung Minh đón người từ thành phố trực thuộc H đã lập tức lên xe khi vừa xuống tầng, về đến gần nhà camera giám sát trong khu phố cũng không nhiều, để ý một chút là có thể tránh được.
Hơn nữa, đến lúc đó trọng tâm tìm kiếm của học viện chắc chắn sẽ tập trung xung quanh thành phố H, cho dù thực sự tìm đến chỗ Trần Vũ Siêu, hiện tại người đã đi rồi, Trần Vũ Siêu một mực nói là chưa từng gặp Vệ Dũng, họ cũng không thể tìm tới tận đây được.
Đương nhiên, nếu thật sự có chuyện, cho dù người bên kia thực sự tìm đến đây, Chung Minh cũng tuyệt đối không giao Vệ Dũng cho bố mẹ cậu ấy và cái Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ kia.
Có điều, đây cũng chỉ để tính xa trước thôi.
Chung Minh có thể cứu được Vệ Dũng, nhưng vẫn còn hàng nghìn hàng vạn người như Vệ Dũng bị nhốt trong những tổ chức khác kiểu như vậy nữa. Rõ ràng đây là một vấn đề rất phổ biến, chỉ là vẫn chưa được nhiều người coi trọng, bao gồm cả chính phủ liên hiệp của thế giới này căn bản cũng không nhận thức được sự đáng sợ của chuyện này.
Cho nên, đối với Chung Minh mà nói, việc cấp thiết nhất không phải cứu một, hai người, mà là nghĩ hết tất cả biện pháp, bằng sức ảnh hưởng của mình làm lớn chuyện này lên, khiến cho chuyện này được quan tâm rộng rãi, làm cho tất cả mọi người đều có thể biết, ở một góc trên thế giới này còn có một đám trẻ con đang chịu giày vò khốn khổ mà không ai hay biết!