Translator: Nguyetmai
Đi tới phòng bếp, trước tiên Chung Minh sắp xếp lại các vật dụng.
Các loại dụng cụ làm bếp đều đã sắp đặt xong, các loại chai lọ gia vị cũng để ở vị trí dễ lấy. Tuy nói Khương Uyển Na không dùng phòng bếp, nhưng vì thường xuyên quét dọn sạch sẽ nên cũng không cần dọn dẹp nhiều.
Khoa học kỹ thuật của thế giới này cao hơn kiếp trước của Chung Minh một chút, tuy dụng cụ nấu ăn cao cấp hơn nhiều nhưng nguyên lý sử dụng vẫn như vậy, ví dụ như chảo không cần bếp gas, chỉ cần cắm điện là sẽ bắt đầu chịu nhiệt, hơn nữa có phần đế đặc biệt giúp trộn xào khuấy tiện lợi hơn nhiều.
Về vấn đề món ăn không dùng lửa tự nhiên để nấu rốt cuộc có hồn hay không thì có thể tranh luận sau, có điều chí ít đã bớt đi một chút khói dầu, hơn nữa dọn dẹp cũng tiện lợi hơn.
Đầu tiên Chung Minh dùng nồi cơm điện nấu cơm, sau đó bắt đầu thái thịt.
Khương Uyển Na biết sử dụng nồi cơm điện, thỉnh thoảng cô dùng nó để nấu cháo, có điều thường không nấu cơm.
Khương Uyển Na cực kì tò mò nhìn Chung Minh vô cùng thành thạo thái miếng thịt thăn thành nhiều miếng, sau đó xắt thành những lát mỏng khoảng 3 milimet. Tuy kỹ thuật xắt của Chung Minh rất bình thường, nhưng đã là không thể tưởng tượng nổi với Khương Uyển Na.
"Cậu... cậu xắt nhanh như vậy không sợ cắt vào tay sao..." Khương Uyển Na hỏi.
Chung Minh vui vẻ: "Có kỹ thuật, không cắt trúng tay được đâu."
Thái thịt xong, được đặt vào bát, sau đó vắt ráo nước. Lại trộn nước vào bột khoai tây, cho thịt vào hỗn hợp...
Khương Uyển Na càng xem càng khó hiểu: "Cậu... cậu đang làm gì vậy? Tại sao lại nhúng thịt vào cái hỗn hợp đặc quánh này?"
"Thịt chiên xù, chị chưa từng ăn sao?" Chung Minh hơi kinh ngạc vì cô ấy không biết.
Khương Uyển Na không hiểu ra sao: "Hả? Thịt chiên xù? Đó là gì?"
Chung Minh sửng sốt, cẩn thận nhớ lại.
Thế giới này không có thịt chiên xù?
Dường như quả thật Chung Minh không tìm thấy ký ức như vậy trong bộ nhớ kiếp này, người của thế giới này rất ít khi vào bếp, đừng nói tới món ăn khá phức tạp như thịt chiên xù, hơn nữa cũng ít thấy trong nhà hàng, bây giờ nhà hàng thịnh hành đều là thịt nướng, món Tây cũng có một số, nhưng những món phương Đông truyền thống thuần túy quả thật rất ít gặp.
"Ngay cả thịt chiên xù cũng tuyệt chủng rồi? Những người của thế giới này đáng thương biết bao..."
Chung Minh lẳng lặng cảm khái trong lòng, tiếp tục xắt sợi gừng và hành.
"Ấy, cậu chờ một chút, tôi muốn quay lại."
Khương Uyển Na trực tiếp mở đồng hồ, bắt đầu quay phim.
Chung Minh có chút ngượng ngùng: "Chị đừng quay mặt của tôi, hơn nữa tài nấu nướng của tôi cũng không ra làm sao, quay lên xấu hổ lắm."
"Tài nấu nướng của cậu thế này còn không ra làm sao? Mau lên, bắt đầu màn biểu diễn của cậu đi." Khương Uyển Na tiếp tục quay.
Xắt sợi hết gừng và hành, Chung Minh bắt đầu làm nước sốt, sau đó mở nguồn điện của chảo.
Loại chảo này không cần lửa tự nhiên, hơn nữa có hiển thị nhiệt độ của chảo, giúp người sử dụng có thể điều tiết chính xác, thứ này đã giúp cho người lười biếng như Chung Minh bỏ bớt kha khá công đoạn nấu nướng.
Chảo nhanh chóng nóng lên, Chung Minh nhấc can dầu lớn, đổ ùng ục vào trong.
Khương Uyển Na thấy thế trợn tròn mắt: "Ấy? Sao lại nhiều dầu vậy!"
Chung Minh gật đầu: "Đúng, lượng dầu phải như vậy."
Khương Uyển Na nhìn miếng thịt bọc bột, lại nhìn dầu trong chảo: "Tóm lại, cậu muốn chiên thịt phải không?"
Thế giới này có không ít thực phẩm chiên dầu nên Khương Uyển Na thấy Chung Minh cho nhiều dầu như vậy thì nghĩ rằng Chung Minh muốn dùng dầu để chiên.
Chung Minh cười cười: "Ấy, cũng kiểu như vậy, chị cứ tiếp tục xem đi."
Thấy nhiệt độ dầu đã khá nóng, Chung Minh bỏ tất cả những miếng thịt vào chảo, sau khi chiên thành hình lại vớt ra thêm lửa chiên lại, cuối cùng đổ dầu ra, phủ nước sốt lên miếng thịt, cuối cùng rắc gừng hành sợi, xem như xong.
Chung Minh trực tiếp trang trí, món ăn này coi như hoàn thành.
Khương Uyển Na quay lại toàn bộ quá trình, bây giờ để đồng hồ sát món ăn trước mặt, cẩn thận quay từng chi tiết.
"Đúng là chiên dầu, nhưng lại không phải là hương vị của dầu chiên, mùi giấm đường khá mạnh." Khương Uyển Na như đứa trẻ hiếu kỳ nghiên cứu tỉ mỉ.
Chung Minh xào thêm một món rau, hai người ăn những thứ này chắc cũng được rồi, còn một vài nguyên liệu nấu ăn khác đều nhét vào trong tủ lạnh, giữ lại lần sau làm tiếp.
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Khương Uyển Na đã bày biện bát đũa xong, hai món ăn được đặt lên
bàn, sau đó Chung Minh xới hai bát cơm.
Khương Uyển Na nhìn món ăn trước mặt có chút bùi ngùi: "Dường như đây lần lần đầu tiên ăn những món tinh tế như vậy ở nhà..."
Chung Minh cảm thấy không thể tin nổi: "Trước đây chị chưa từng ăn món Trung sao?"
Khương Uyển Na nói: "Món Trung truyền thống hả, có ăn mấy lần, nhưng chưa từng ăn món này."
"Vậy mau nếm thử đi." Chung Minh nói, gắp một miếng thịt.
Ngon thật!
Thật ra nói một cách nghiêm túc thì tài nấu nướng của Chung Minh không đạt tiêu chuẩn của một đầu bếp, nhưng sau khi anh xuyên đến thế giới này đã phải ăn những gì? Ở nhà thì bánh lương khô, mì ăn liền, ở căng tin của công ty đa số ăn beefsteak rẻ tiền, bắp, thịt viên, chưa từng một lần được ăn món Trung chính thống.
Bây giờ khó khăn lắm mới ăn được, tuy không phải cực kì ngon nhưng khiến Chung Minh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng ấm áp!
Khương Uyển Na thử gắp một miếng thịt chiên xù lên, cảm giác hơi dính dính, cô thử cho vào miệng ăn thử.
Khi cắn vào miếng thịt, ánh mắt của cô ấy chợt sáng lên: "Ừ, ngon!"
Bên ngoài là vị chua ngọt, sau khi chiên rất giòn, thịt bên trong lại rất tươi, gừng hành sợi có tác dụng sạch miệng điều vị, tuy là đồ chiên, tuy là thịt nhưng lại không có cảm giác quá ngấy, ngược lại mùi vị vô cùng đặc biệt!
Khương Uyển Na ăn miếng thịt này cùng với một miếng cơm, sau đó lại gắp một miếng thịt nữa!
Giờ chẳng phải lúc đoái hoài tới hình tượng thục nữ nữa rồi, hơn nữa bản thân Khương Uyển Na chưa từng rêu rao mình là thục nữ, cô cắm cúi ăn rất ngon miệng.
Chung Minh cũng rất vui vẻ, đây là bữa ăn ấm áp nhất sau khi anh đến thế giới này, tuy ngày mai đi làm phải chuyển vị trí, tuy khoảng thời gian tiếp theo phải đấu đá với đám người đó, nhưng Chung Minh cảm thấy không chẳng có gì to tát.
Trong đời sống có ai không gặp trắc trở khó khăn, quan trọng là đừng bị đám người ngu ngốc đó làm ảnh hưởng đến việc hưởng thụ những niềm hạnh phúc của hiện tại.
Đương nhiên, với kẻ ngốc, cần biết tức giận đúng lúc.
Hai người chẳng mấy chốc đều ăn no.
Khương Uyển Na ăn hai bát cơm nhỏ, theo quan điểm của cô ấy thì đó đã là sức ăn không thể tưởng tượng nổi.
"Trời ạ, sao tôi lại ăn nhiều như vậy... A, tôi no quá."
Khương Uyển Na sờ bụng mình, tuy cái bụng vẫn phẳng như mọi khi, nhưng có thể nhìn ra được cô ấy quả thật rất no.
"Được rồi, để tôi rửa bát." Khương Uyển Na nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu dọn dẹp. Lúc đầu Chung Minh muốn tự làm, nhưng thái độ của Khương Uyển Na rất kiên quyết nên anh cũng không khăng khăng nữa.
Chung Minh dọn dẹp bàn, lau chùi sơ, sau đó mở robot quét nhà tự động lên.
Robot quét nhà này khá giống robot quét nhà ở kiếp trước, có điều kết hợp lau và quét, nhiều tính năng hơn một chút. Đây là loại rẻ nhất, còn có loại cao cấp hơn, thông minh hơn, nhưng dù sao Khương Uyển Na cũng không giàu có, mua loại đó tiếc tiền lắm.
"Thế là ngày mai cậu không làm việc ở nhóm dự án này nữa? Phải đến nhóm khác hả?" Khương Uyển Na vừa rửa bát vừa nói.
Chung Minh gật đầu: "Đúng, có điều không sao."
"Haiz, dù sao Lưu Vũ Tân cũng là quản lý, cậu kiên quyết đối chọi với anh ta sẽ thiệt thòi lắm." Khương Uyển Na nói.
Chung Minh cười cười: "Thiệt thòi? Chưa chắc ai thiệt thòi hơn ai."