Translator: Nguyetmai
Trạm xe bus, Chung Minh và Khương Uyển Na xuống xe.
"Haiz, thật sự không ngờ lại lòng vòng như vậy, tôi còn nói sao đột nhiên Lưu Vũ Tân lại có lương tâm thế chứ? Thì ra là bị cấp trên xử!"
Khương Uyển Na nghe Chung Minh kể toàn bộ quá trình một cách đơn giản, giờ mới hiểu được thông báo đó rốt cuộc là chuyện gì.
Chung Minh nói: "Đó là đương nhiên, chị còn trông cậy vào việc Lưu Vũ Tân đã ăn rồi còn nhổ ra à?"
"Haiz, nói đi cũng phải nói lại, tại sao cậu phải đổi dự án khác, vậy sau này hai chúng ta sẽ không cùng một nhóm." Khương Uyển Na thấy hơi nuối tiếc: "Đã có quyết định điều đến dự án nào chưa?"
Chung Minh lắc đầu: "Chưa, có điều đến dự án nào cũng tốt hơn dự án hiện tại. Chị nghĩ Lưu Vũ Tân không hận chết tôi ư, tôi còn có thể tiếp tục tồn tại trong dự án này được sao."
"Cũng đúng."
Hai người xuống xe đi bộ dọc đường, đèn đuốc hai bên cao ốc sáng trưng, buổi tối cũng không lạnh.
"Ấy, đúng rồi, mau đến nhà tôi nấu hết những nguyên liệu còn lại đi, lúc trước bỏ hết vào trong tủ lạnh, tôi sợ để lâu nữa sẽ hỏng mất." Khương Uyển Na đột nhiên nhớ ra.
Lần trước hai người mua không ít nguyên liệu nấu ăn, để năm ngày rồi, dù có tủ lạnh cũng phải mau chóng giải quyết hết.
"Được, vậy giải quyết hết toàn bộ vào tối nay."
Hai người về nhà Khương Uyển Na, vừa vào cửa, Khương Uyển Na lấy một đôi dép lê ra trước: "Hai ngày trước tôi mua đôi dép, để cậu tới nữa cũng tiện hơn một chút."
"Cảm ơn." Chung Minh thay dép xong, uống ngụm nước nghỉ ngơi rồi vào phòng bếp.
Anh lấy hết nguyên liệu trong tủ lạnh ra, rã đông thịt, xử lý những nguyên liệu nấu ăn khác, những phần nhìn có vẻ không được tươi thì ngắt sạch rồi ném vào thùng rác.
"Hôm nay làm món gì vậy?" Khương Uyển Na như một đứa trẻ tò mò, theo dõi suốt quá trình.
Chung Minh nhìn đống nguyên liệu nấu ăn còn dư, còn một con cá vẫn chưa đụng đến.
"Hôm nay làm món lớn đi, xử lý con cá này."
Khương Uyển Na hỏi: "Hầm hay nướng?"
"Đều không phải, chị hãy chờ xem, chắc chắn chưa từng ăn."
"Cậu chờ một chút, tôi muốn quay lại." Khương Uyển Na lại móc đồng hồ ra.
Chung Minh buồn cười: "Chị cứ quay lại làm gì, cũng có định học đâu."
"Vì thấy mới mẻ, chưa từng gặp. À, đúng rồi." Khương Uyển Na đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Hôm qua tôi đã đăng video cậu làm thịt chiên xù lên mạng, cậu đoán xem, có rất nhiều người để lại tin nhắn dưới video!"
"Chị cũng dùng mấy trang web chia sẻ video hả?"
Khương Uyển Na gật đầu: "Dùng chứ, có điều bình thường tôi chỉ vào để xem, nhấn like gì đó. Hôm qua đột nhiên nhớ đến món ăn độc lạ của cậu nên đã đăng lên."
"Vậy sao, link đâu, cho tôi xem thử." Chung Minh nói.
Khương Uyển Na dùng đồng hồ chia sẻ link, Chung Minh mở ra xem. Lượng người xem không nhiều, tổng cộng chỉ có hơn một nghìn người xem, mấy chục lời nhắn.
Xem thử vài bình luận lác đác xuất hiện trên màn hình, đa số đều cho biết họ không hiểu cách làm của Chung Minh.
"Trời ơi, cách nấu tà đạo gì đây? Bắt đầu đã cho nhiều dầu vậy sao? Không sợ tam cao* ư? Món này ăn được sao?"
(*) Tam cao: Là ba căn bệnh cao huyết áp, đường trong máu và mỡ trong máu.
"Nhiều công đoạn quá."
"Bạn tự sáng tạo ra món ăn này sao? Nhưng rốt cuộc bạn ăn bột chiên hay ăn thịt?"
"Nhìn rất kỳ lạ, tôi không dám ăn đâu..."
"Có tráng sĩ nào thử làm theo chưa? Sau đó thử nếm xem mùi vị thế nào?"
Bình luận của người xem chia thành hai thái cực, một nhóm cảm thấy cách làm này con mẹ nó quá siêu, một nhóm khác lại cảm thấy quan niệm cố hữu của mình bị thử thách nghiêm trọng, không hiểu lắm...
"Những người này chẳng hiểu gì về ẩm thực cả!"
Chung Minh vô cùng đau khổ, món ngon như vậy mà mấy người chưa từng ăn, thật bi ai!
Có điều Chung Minh đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó là video này có thể tăng điểm không?
Tranh có thể, âm nhạc có thể, game cũng có thể, vậy theo lý mà nói, video món ăn cũng có thể
chứ nhỉ?
Có điều người xem ít quá, khiến cho bình luận tích cực cũng ít, rất khó thể hiện ở mặt điểm số.
"Xem ra đã đến lúc thể hiện kỹ thuật thật sự!"
Chung Minh đột nhiên lên tinh thần, lúc trước anh chỉ muốn ăn một bữa cơm canh nóng hổi do mình làm, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện ra dường như cũng có thể tiện thể phát triển về phương diện này?
Những chuyện Chung Minh làm bây giờ đều là để mình nổi tiếng hơn, con đường sau khi nổi tiếng sẽ rộng mở hơn, có thể tự do phát triển rất nhiều lĩnh vực, không cần như bây giờ, không có tiếng tăm gì nên làm gì cũng không có ai quan tâm.
Vì thế Chung Minh quyết định tung ra món ăn phức tạp nhất mà mình làm được ở kiếp trước, nhất định phải chinh phục các khán giả!
"Nào, quay đi."
Chung Minh vén tay áo lên rửa tay cho sạch, sau đó bắt đầu làm việc. Khương Uyển Na ở bên cạnh quay hết toàn bộ quá trình.
Lúc mua cá về, vẩy, nội tạng đều đã xử lý xong, trong siêu thị của thế giới này cơ bản không bán cá sống, đều đã gia công. Có điều nó cũng không quan trọng, tuy Chung Minh biết cách xử lý cá sống như thế nào, nhưng dù sao cũng phiền phức, mua cá làm sẵn lại giúp anh đỡ được khá nhiều công đoạn.
Cắt đầu cá, gỡ hàm dưới, sau đó lấy răng ra.
Dùng dao phẳng chia thân cá thành hai mảnh, gỡ xương sống lưng, lấy bong bóng cá...
Khương Uyển Na đứng cạnh nhìn, cảm thấy khó hiểu: "Cậu róc hết tất cả xương cá ra? Vứt hết à?"
Chung Minh gật đầu: "Đúng, lẽ nào chị thích ăn xương cá?"
Khương Uyển Na: "Đương nhiên không phải... Chỉ là chưa từng thấy cách làm như thế."
Chung Minh cười cười: "Những công đoạn tiếp theo chắc chắn chị cũng chưa từng thấy."
Sau đó chính là lúc biểu diễn kỹ thuật dùng dao, Chung Minh cẩn thận xắt dọc, lại nghiêng 45 độ xắt miếng nhỏ, nhưng không làm hỏng da cá.
Sau khi thái xong, Chung Minh cầm con cá đã xắt lên, giơ ra trước ống kính, từng miếng cá nhỏ dính chi chít trên da cá, y như lưng của con nhím.
"Trời ơi."
Khương Uyển Na hoàn toàn khâm phục, kỹ thuật dùng dao tinh tế quá.
Rửa sạch, trộn khuấy, phủ bột, nước sốt... Mỗi một trình tự đều được tiến hành đâu vào đấy.
Sau khi đã làm xong, lại đến màn chiên ngập dầu nhìn đã muốn rút lui.
Mắt thấy can dầu lớn được đổ vào, gương mặt của Khương Uyển Na ngơ ngác, hèn gì lần trước Chung Minh nói một can dầu này không làm được vài món đâu, xem ra thật sự đúng là như vậy...
Hai tay Chung Minh cầm cá, bắt đầu cho vào nồi chiên.
Lúc chiên không phải chỉ ném vào là xong, trước tiên phải dùng hai tay miết hai đầu miếng cá, tránh sau khi vào chảo sẽ bị tách ra, như vậy mới có thể chiên được hình dạng mong muốn.
Khương Uyển Na cảm khái nói: "Đây thật sự là một công việc đầy kỹ thuật, người bình thường không làm được... Cậu học những món này ở đâu vậy?"
Chung Minh vui vẻ, tiếp tục chiên đầu cá, xào sốt cà chua...
Cuối cùng rưới nước sốt cà chua lên bề mặt những miếng cá đã chiên xong, hoàn thành!
"Oà, tạo hình này tuyệt quá đi! Món này tên là gì?" Khương Uyển Na hỏi.
"Món này hả? Tên là cá sóc, chị xem có phải nó rất giống một con sóc không?"