“Yêu cầu cứu viện tại SN-32-42, tình huống EV-4” tin nhắn khẩn cấp hiện lên trên góc trái chiếc máy tính để bàn.
"Lại nữa rồi?" Andrew Lee nhíu mày khi nhìn vào tin nhắn mới của mình, đây không phải lần đầu tiên trong tuần này anh nhận được tin nhắn yêu cầu cứu viện.
Nhưng khó chịu về mặt khó chịu, anh cũng không hề dừng lại.
Tắt chiếc máy tính xác tay và nhét nó vào balô, cất những hồ sơ đang cần anh duyệt đi vào một file khác.
Andrew nhanh chóng đứng dậy và mặc áo khoác vào.
Trên đường rời khỏi phòng hồ sơ, anh tranh thủ gửi một tin nhắn trả lời - "yêu cầu cứu viện được chấp thuận".
“Cậu có việc à? Andrew?” Đồng nghiệp của anh, một người đàn ông da đen khỏe mạnh trạc tuổi bốn mươi thấy vậy cũng bỏ mắt ra khỏi chiếc máy tính cùng xấp hồ sơ và hỏi thăm.
“Không có gì đâu Paul, chỉ là trong nhà xảy ra ít chuyện, anh cứ làm việc đi, tôi sẽ xử lý phần việc của mình sau.
Có gì thì lần sau tôi đãi bữa trưa, coi như xin lỗi vì hôm nay về sớm”
“Chính anh nói đấy nhé” Paul nở một nụ cười "tôi muốn thử xem cái quán Nhật mới mở bên đại lộ Welcott"
"Chắc chắn rồi" Andrew cùng niềm nở đáp lại và nhanh chóng rời khỏi phòng tài liệu - hiện tại thời gian là vàng bạc.
Người thanh niên gốc Á này nhanh chóng băng qua dãy phòng làm việc bận rộn.
Từ khi mấy chính sách siết chặt kiểm soát tội phạm được ban hành, thì nơi làm việc tạm thời của anh cũng náo nhiệt hẳn lên.
Nếu trước đó chỉ có một hai ban nghành làm việc quần quật, thì bây giờ ai nấy cũng bận rộn, với những xe đẩy tài liệu và nhân viên qua lại liên tục.
Đến khi anh ra được chiếc thang máy và bắt đầu đi xuống, đồng hồ trên điện thoại của anh cũng đã tới con số chín.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Chẹp, sáng sớm thế này mà cũng loạn như vậy được - FBI vẫn cần cải thiện tố chất nhân viên của họ nhiều lắm” anh thầm nghĩ trong khi chiếc thang máy đang hạ xuống tầng hầm gửi xe
Nếu anh không nhầm, thì khả năng cao những nhân viên Cục Điều Tra Liên Bang hiện tại cũng đã nhận được thông tin về sự việc này, bởi mạng lưới tình báo nội địa của họ vẫn rất đáng gờm.
Dù sao thì cũng là dự án hàng chục tỷ đô, với hỗ trợ từ một số tập đoàn khổng lồ cũng như NSA, nếu họ không biết những sự kiện dạng này xảy ra trên đất Mỹ thì mới là vấn đề.
Nhất là loại sự kiện oanh động kiểu này.
"Đinh" tiếng của thang máy mở ra vừa vang lên, thì Andrew cũng đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vượt qua ba, bốn dãy xe đang đậu, Andrew mở của xe của mình, khởi động động cơ và bắt đầu phóng ra khỏi tầng hầm.
Trước khi ra, anh cũng không quên bật lên đài radio trên xe và chuyển sang kênh thời sự.
“… cảnh sát đang bao vây khu vực, và người dân đang được sơ tán…” Tiếng súng xen lẫn tiếng hò hét làm giọng nói của vị nữ phóng viên khó mà theo kịp, “… hiện tại đã có bốn người tử vong, và SWAT đang được điều động...”
Đánh vô-lăng, đạp ga hết mức, chiếc xe của anh ra khỏi tầng hầm với tốc độ hơn năm mươi dặm một giờ, vượt qua một ngã tư đèn xanh, rẽ vào đại lộ liên thành phố và tiếp tục gia tốc.
Với động cơ mạnh mẽ cùng một người tài xế giỏi, không có gì mấy ngạc nhiên khi chiếc xe BMW vượt qua mấy làn đường, cắt quá đầu hai chiếc xe tải.
Hiện tại, Andrew đang phóng với vận tốc hơn bảy mươi dặm một giờ để bù cho khoảng thời gian có thể bị mất.
"tử vong..." giọng nói của nữ phóng viên vẫn bị át đi bởi tiếng súng, nhưng lấy thính lực của Andrew, không khó để nghe được cô ta đang nói gì.
Có vẻ là tình huống lần này khá là nguy hiểm, kể cả so với những EV-4 khác.
Chỉ có hơn chục phút mà đã có hơn năm người cảnh sát tử vong, thương vong còn lại cũng không rõ ràng.
Năm phút đồng hồ sau, anh đã tới địa điểm cần thiết – một căn nhà an toàn nhỏ, nơi anh có thể bỏ chiếc xe này và đổi sang chiếc xe chuyên dụng chứa vũ khí của mình.
Đánh tay lái vào cửa gara đằng sau, hệ thống cảm biến điện từ nhanh chóng nhận diện được thân phận của anh, và cánh cửa gara chống đạn nhanh chóng cuốn lên, để cho anh đi vào.
Đây cũng chỉ là một cái gara nhỏ,