Andrew nhìn chằm chằm tòa nhà sáu tầng đó qua ống ngắm - mặc dù máy bay không người lái đã lên tận đó yêu cầu đầu hàng rồi, nhưng có vẻ là tên còn lại sẽ không chấp nhận đầu hàng đây.
Vì một lý do nào đó, mà người này không hề đầu hàng trong khi anh đã khiến hai tên đồng bọn của hắn bất tỉnh.
Chẳng lẽ lại sang chấn tâm lý? Không thể là sợ quá không di chuyển được chứ?
Giả thuyết này của anh bị đánh vỡ khi mà bản đồ hiển thị rằng Diệp Thiên vẫn đang di chuyển như thường.
Nhưng có vẻ hắn vẫn không có ý định ra đầu hàng luôn - thôi thì để thêm một lúc rồi bắn cảnh cáo vậy.
Chắc hắn cũng biết rằng mấy người còn lại cần được đưa đi bệnh viện sớm.
"Chậc, tại sao đám này không thể nghe lời và đầu hàng sớm luôn đi chứ.” Andrew thầm nghĩ.
“Cứ gây ra một mớ hỗn loạn rồi nghĩ cách cao chạy xa bay.
Đây là lý do mình không thích võ giả tới từ Trung Quốc – đây là thế kỷ 21 rồi, không phải năm 1400 nữa mà còn đòi đứng trên người thường.
Ít nhất đám cao thủ Karate bên Nhật Bản cũng hiểu rõ hiện thực hơn, hợp tác với bọn họ cũng dễ dàng hơn”
Nhưng mà cằn nhằn về mặt cằn nhằn, Andrew cũng không quên rằng mình đang làm nhiệm vụ - cần bóp cò thì vẫn phải bóp cò súng.
Cho nên, khi mà ống ngắm phát hiện năng lượng tụ tập lại vào chỗ mà người còn lại đang nấp, anh cũng không chần chừ gì nữa.
Viên đạn siêu thanh xuyên thủng bức tường và giảm tứ chi của nghi phạm cuối cùng thành “tam chi”.
Nhưng mà có vẻ hắn cũng đã thành công sử dụng một vật phẩm đặc thù hoặc sử dụng một chiêu thức để công kích.
Với hình thức năng lượng như vậy thì chín phần mười thì đó là một loại năng lực cường hóa tạm thời
"Bên tình báo vẫn còn thiếu sót nhỉ" Andrew tự nhủ - có vẻ là cái năng lực này của Diệp Thiên chưa bao giờ bị ghi lại.
Và hiện tại trên bản đồ cũng xuất hiện một bóng mờ trắng di chuyển với tốc độ cao về hướng này – một con ma hoặc một lệ quỷ khá mạnh mẽ.
Hoặc, gọi theo phương thức "khoa học", thì nó là "nhiễu loạn điện từ ảnh hưởng từ chiều không gian khác", với năng lực "can thiệp vào vật chất nhờ thao túng từ trường"
Chính anh thì cứ gọi nó như bình thường thôi, chẳng lẽ lại dở hơi đi gọi nó theo cụm từ dài như vậy à - tên khoa học chỉ dùng trong những trường hợp hạn chế thôi.
Thậm chí, nhiều nhà nghiên cứu của CORE cũng có gốc gác là ma pháp sư hoặc những người có học thức cao, nên chuyện gọi tên này cũng đơn giản.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Được rồi đấy, tên cuối cùng cũng bất tỉnh rồi, chuẩn bị thương lượng việc chuyển giao tù nhân với bên cảnh sát đi.
Dùng mấy mối quan hệ bên an ninh nội địa và đưa vấn đề này thành vấn đề mang danh nghĩa của họ đi – dù sao đây cũng có thể tính thành khủng bố xuyên quốc gia.” Andrew nhanh chóng nói vào hệ thống thông tin liên lạc, dù sao thì sự việc này cũng sẽ rất vất vả về mặt giấy tờ, nhất là khi nó có liên quan đến quan hệ quốc tế
“Được rồi, sếp.
Còn cần gì nữa không?” giọng nói của Laura vang lên, tràn ngập tính trêu cợt - đó là bản tính của cô ta rồi “Champange? Bữa tối? hay”
“Nghỉ, bận lắm rồi, đi tán tỉnh người khác đi” là lời đáp lại nhanh chóng của Andrew, anh không cần đưa một người như Laura vào cuộc sống riêng tư của mình.
Với cô gái làm nhân viên tổng đài này, mọi thứ đều khá là buông thả, nếu nói thẳng ra Laura cũng không thực sự phù hợp với yêu cầu bạn gái của anh.
“Đợi tí, xử lý nốt, xong thì bàn tiếp” anh nói tiếp
“Khoan, sếp, vẫn còn nữa ạ?” giọng nói của cậu lính mới cầm khẩu PHASR van lên – Gergory thì phải “Tưởng cả ba đều đã bị hạ rồi chứ? Vẫn còn phần tử phạm tội đang ẩn núp ạ?”
“Thì cả ba đã gục, nhưng trên bản đồ vẫn còn một kẻ địch.
Nhìn thấy cái luồng ánh sáng xanh nhạt đang hướng về phía tôi trên bản đồ tầm nhiệt không?”
“Đó là một con ma, hoặc một đám yêu tinh đi săn thành bầy” Marcus trả lời, tiếng tháo dỡ vũ khí cũng nhanh chóng dừng “Anh cần trợ giúp không boss? Tôi nhớ đám này khó dây dưa đấy”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Không, cứ để tôi xử lý vấn đề,