“Cái gì? Cậu đã tới rồi? Vừa rồi là câu giờ phải không? Cậu !!!” giọng nữ tràn đầy giận dữ truyền qua từ đường truyền âm thanh.
Đến bây giờ thì cô trợ lý hơn ba mươi tuổi mới nhận ra rằng Andrew nói tới việc bảo mật thông tin của nghiên cứu mới này chỉ để tung hòa mù.
Mục đích chính của anh ta là nhanh chóng tới đây, từ lúc nghe được rằng "nếu cậu tới đây thì không có ý nghĩa gì nữa" thì đã có một kế hoạch nhanh chóng nhen nhóm trong đầu anh.
Tính háo thắng của anh đã dẫn tới cuộc trò chuyện không đầu đuôi về chuyện để lộ thông tin – một cuộc trò chuyện mà cô trợ lý đã nhanh chóng bị cuốn vào, khiến cho anh nắm được tiết tấu của cuộc trò chuyện và chiếm được chút thời gian quý giá.
Cũng nhờ kiến thức xã hội hạn hẹp cùng khả năng suy diễn tình huống khá thấp của cô ta, phải nói là IQ cao nhưng EQ lại không tỷ lệ thuận với nó.
Dù sao, suy nghĩ một tí là có thể nhận ra được những điểm vô lý trong những câu nói của anh.
Tựa như nếu mà có để ý về bảo mật thì không ai lại sử dụng đường truyền này – với quyền hạn của hai người thì cũng đều biết đường dây liên lạc nội bộ được giám sát chặt chẽ để đề phòng trường hợp có người có ý định phản bội tổ chức.
“Nào, nào, không cần phải chào mừng tôi như thế.
Nếu đây đúng thật là thứ mà tôi nghĩ thì mấy người đúng thật là mày mò ra thứ đáng gờm thật.” Andrew buông lời khen, nhưng giọng anh không hề che giấu sự trêu cợt.
Người chiến thắng lần này là anh - anh đã nẵng tay trên cơ hội khoe khoang của cô ta, nếu đây là một cuốn tiểu thuyết đô thị, thì chắc chắn hiện tại anh là một nhân vật chính đang trong quá trình "trang bức đánh mặt" của mình.
Đương nhiên, anh không phải cái loại thiểu năng đó, nên cái cảm giác thỏa mãn khi mà khoe khang trí lực của mình biến mất trong chốc lát.
Mà, nói đi nói lại, nếu có người ngoài nhìn vào những cuộc tranh tài của hai người, thì sẽ chỉ có thể phì cười vì tính trẻ con của nó.
Có lẽ hai người trong cuộc này vì những lý do cá nhân mà bị vướng vào một cái lỗi trong nhận thức, khiến cho cả hai không nhận ra sự trẻ con của việc đá đểu lẫn nhau bằng những cuộc "tranh tài" này.
Dù sao, lượng công việc của cả hai không hề ít, bứt ra thời gian để nói xấu người khác không phải là một cái cách sử dụng thời gian hợp lý, nhưng họ vẫn làm.
Người duy nhất nhìn ra được cái này là mẹ nuôi của Andrew, và bà thấy nó cũng thực sự rất buồn cười, nên không hề khuyên nhủ hai người, mà ngấm ngầm kích thích cả hai.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đương nhiên, tiến sĩ là nhà khoa học chói sáng nhất hiện tại mà, sản phẩm nghiên cứu được đương nhiên là phải vượt thời đại rồi." giọng của vị trợ lý nữ tiếp tục líu lo "Và tôi là người hỗ trợ cô ấy hoàn thành hạng mục nghiên cứu sử thi này.
Tôi, tôi”
“Thôi được rồi, lần này cô thắng, cô giỏi nhất, được chưa.” Andrew thở dài, nếu cô ta đã hưng phấn thế này thì cứ coi như cô ta thắng đi.
Sẽ rất vô duyên nếu mà anh cắt ngang việc vui, bởi nó sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Dù sao đây không phải lần đầu tiên anh ta từng làm vậy - lần trước như vậy là lúc mà anh tham dự vào chuyến nghỉ mát đáng lẽ chỉ có cô ta cùng mẹ nuôi của anh.
Bởi lịch rảnh rang bất ngờ, nên anh tranh thủ đi du lịch phút chót cùng hai người, coi như hộ tống luôn.
Không biết tại sao cô ta mất tinh thần trong chuyến đi tới vậy.
Đả kích tinh thần đẫn tới mệt mỏi cùng chán chường, dẫn tới xin nghỉ tạm thời.
Và không ai muốn cô ta xin nghỉ một hai ngày và để cho người khác làm trợ lý tạm thời.
Chỉ có mình cô ta mới có thể xử lý được hoàn mỹ những cái khuyết điểm của mẹ nuôi anh.
Những khuyết điểm mà sẽ càng phóng đại khi mà anh ở đây – đến hiện tại, Andrew vẫn có ác mộng về khi mà anh phải làm trợ lý cho bà ta.
Quá mức không