Lý Đại Lang có đầy đủ tự tin để bảo vệ hai đứa đồ đệ của mình, dù sao thì đến bây giờ hắn vẫn đánh trả lại đám cảnh sát đó một cách dễ dàng, thậm chí còn chưa phải sử dụng ám khí để đối đầu với đám ô hợp này.
Diệp Thiên cũng mới chỉ bị thương ngoài da một chút, còn con gái hắn thì cũng chuẩn bị thoát thai hoán cốt rồi.
Tương lai của Tiểu Điệp chắc chắn sẽ không thể đo lường được, và nếu vì thế mà hắn cần phạm tội một chút? Không có gì quá khó, mà đây lại còn không phải trong nước, sẽ chẳng có ai để ý đâu.
“Vẫn phải giữ gìn hình tượng cùng giấu đi một phần thực lực” Lý Đại Lang thầm nghĩ, nhớ lại thời gian làm vệ sĩ cho đồng chí bí thư.
“Lộ ra quá nhiều là bài tẩy sẽ chỉ đưa bản thân mình vào tình huống nguy hiểm hơn thôi.”
Đương nhiên, đó là lúc mọi chuyện đổi hướng, và một lượng lớn tiếng súng vang lên.
Gần như ngay lập tức, chiếc bàn dùng để chặn của sổ bị đục lỗ chỗ.
Tiếng súng mới vang lên ầm ầm, át đi những tiếng động khác.
“Cúi đầu xuống” ông ta hét, và nhanh chóng đá một chiếc bàn khác vào chỗ vừa lộ ra trước tầm bắn.
Nếu mà đám cảnh sát đó có súng tự động thì sẽ phiền phức hơn rồi đó.
Với hỏa lực dày đặc như vậy, Lý Đại Lang cũng phải tập trung hết cớ, bởi nếu ông ta bỏ sót, thì đạn lạc có khả năng cao bắn trúng đứa con gái đang bất động của ông.
May mắn thay, đại đồ đệ của ông ta cũng là từng đi làm lính đánh thuê tại Đông Nam Á, và cũng đã có kinh nghiệm đối đầu với những cuộc tập kích bằng như này.
Ngay từ lúc tiếng súng vang lên, hắn cũng đã nhanh chóng ấn Lý Tiểu Điệp xuống thấp, né được làn đạn đang tới.
Ngay khi hai người cảm thấy may mắn vì chặn được loạt công kích đó, một khung cửa sổ khác cũng bị bắn thủng.
Những viên đạn nhanh chóng xuyên thẳng qua chiếc bàn được sử dụng làm gia cố.
Gỗ vụn văng khắp nơi khi mà hàng trăm viên đạn 7.62mm bắn xuyên qua chúng, trúng mảng tường phía sau và văng khắp nơi trong phòng.
Tiếng đạn cùng tiếng còi xe cảnh sát ở ngoài hòa quyện vào lẫn nhau như một bản hòa âm của cái chết.
“Được rồi, đi chết đi” Lý Đại Lang giận tím mặt – đám ô hợp đó dám làm cho hắn thất thố tới vậy, đúng thật là không thể chịu đựng được mà.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ông ta nhanh chóng ngưng tụ chân khí của mình thành những sợi kiếm khí sắc bén và đánh ra vào hướng của tiếng súng, lần này sử dụng toàn lực của mình - kể cả một tấm thép cũng sẽ bị xuyên thủng chứ đừng nói là thân thể con người.
Mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng hẳn, khi mà những viên đạn ngừng lại.
“Hừ, đám ô hợp đó không ngờ tới ta còn giữ lại sức đi”
Trước khi người đàn ông trung niên này có thể nói thêm gì nữa, tiếng đạn lại vang lên một lần nữa, lần này tới từ một hướng khác.
Có vẻ là công kích của ông ta không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Khó có thể tin được, bởi dù bị ép tránh nhìn thẳng những người đang bắn súng, thì lần theo luồng đạn không phải là khó khăn.
Vậy mà hiện tại, không có bất kỳ thuyên giảm trong lượng hỏa lực - cũng có nghĩa là không có ai bị thương cả.
Đen mặt lại, ông quay mặt hướng đồ đệ của mình và hét lên.
”Cố gắng giữ vững lấy, chuẩn bị đi thôi"
“Vâng” Diệp Thiên cũng không lằng nhằng gì nữa, hắn biết rõ rằng hiện tại tình huống không hề khả quan.
Kinh nghiệm lăn lộn một hai năm trên chiến trường khiến hắn có thể cảm nhận được tình huống này có vấn đề.
Đây không còn là những khẩu súng trường hay súng bán tự động mà cảnh sát sử dụng nữa.
Mà đây là những khẩu súng tiểu liên – tức là ít nhất đả có quân đội chính thức hoặc SWAT đến.
Kể cả hắn cũng không dám đảm bảo rằng chính mình có thể chạy đi được nếu bị một băng đạn bắn thẳng vào người.
Không chết cũng bị thương nặng
“Cũng may võ giả thể chất cùng tốc độ hơn người, bị bắn trúng bởi đám cảnh sát thông thường là gần như không thể nào” Diệp Thiên thầm cảm thấy may mắn “Mà