Liên tiếp bị đánh lui đã khiến cho lửa giận của Giang Thiên Vũ đột phá đỉnh điểm, lại thêm một đống tác dụng phụ của những phù chú và đan dược - hiện tại, nếu hắn có thể bảo trì được thanh tỉnh mới là chuyện lạ.
Kể cả nếu hệ thống bảo hộ tâm thần của hắn, thì chính bản thân "Giang Thiên Vũ" cũng không thể chịu đựng cái khuất nhục hôm này được.
Hắn lần này trọng sinh là muốn làm một cái "oanh oanh liệt liệt" đại anh hùng, chứ không phải chật vật như thế này.
Nếu không chẳng lẽ hắn hai trăm năm khắc khổ sinh tồn cùng tu luyện tới Nguyên Anh đỉnh phong không phải ném sọt rác sao? Bây giờ "hổ lạc đồng bằng bị chó kinh", thì càng kích thích cái bản tính của Giang Thiên Vũ - đây không phải là hiệu quả của đám đan dược.
Linh hồn của hắn đang cố gắng nói cho chính mình, rằng tất nhiên phải giết tên to con mặc giáp chiến đấu kia đi, nếu không thì sau này tu luyện chắc chắn sẽ có bóng ma tâm lý.
Nếu mà để yên cho bóng ma tâm lý sinh trưởng, tâm ma sẽ dễ dàng sinh ra và gây bất lợi cho con đường của hắn - Giang Thiên Vũ không muốn gặp mặt tâm ma kiếp; hắn không cần đối mặt với những thứ đó.
Chúng chỉ tổ làm chậm lại con đường tu luyện của hắn mà thôi - điều mà Giang Thiên Vũ không thể cho phép; bởi hắn muốn kiếp này vô địch.
Thượng thiên đã cho hắn cơ hội để mà làm lại cuộc đời, lại có thêm hệ thống phụ trợ; nếu không làm được thì chẳng phải rất mất mặt hay sao?
Đây là tín niệm của hắn - cũng là con đường hướng tới "độc đoán vạn cổ, ngạo thị trường sinh" của hắn.
Và một tên chết bầm không được phép ngăn cản hắn, ai cũng không được ngăn cản hắn; "thần cản giết thần, phật cản giết phật".
"Hệ thống, cho ta một viên Thượng Phẩm Bạo Huyết Nguyên Đan, ta không tin hắn có thể đối phó được một cường giả Trúc Cơ" hắn gần như là thét lên trong lòng, không để ý tới số điểm tích lũy đang bốc hơi nhanh chóng.
Hiện tại, trong đầu của hắn chỉ có giết người, không thể lo lắng tiêu hao thế nào được - mạng sống cũng như con đường tương lai của hắn quan trọng hơn điểm tích lũy.
Điểm tích lũy có thể đánh cướp bảo vật để bù vào được, nhưng mạng sống chỉ có một - không thể lại chết một lần nữa; hắn còn chưa có hưởng thụ đầy đủ đây, làm sao lại có thể chịu đựng được tử vong lần thứ hai.
Dù đã sống hai trăm năm, nhưng Giang Thiên Vũ vẫn còn lo sợ tử vong - dù sao ai tu luyện là đều muốn trở thành tồn tại trường sinh bất tử, có được đại pháp lưc, đại thần thông.
Tu luyện giả sợ hãi cái chết không phải ngày một ngày hai, làm sao lại chấp nhận được tử vong của mình đây.
— QUẢNG CÁO —
Event
Con đường tu luyện cũng vậy - nếu không có thể tiến thêm thì chắc chắn hắn sẽ tan thành mây khói sau khi thời kết thúc; dù sao "người chết như đèn diệt".
Bước lên con đường tu luyện này rồi ai lại muốn tử vong đâu cơ chứ - phải tiến lên, bất kể cái giá nào.
Chỉ thấy luồng chân khí bao vây lấy cơ thể của Giang Thiên Vũ gần như ngưng tụ thành thực chất, chân khí đỏ đậm xen lẫn ánh vàng vận chuyển trong cơ thể, lại một bước nữa nâng cao thực lực của hắn.
Hiện tại, hắn là một tên "ngụy" Trúc Cơ, cũng có nghĩa là lấy thực lực bản thân sánh ngang với cường giả Trúc Cơ; thậm chí, hắn có thể cảm nhận được - bản thân mình có thể đối đầu với cường giả Trúc Cơ hậu kỳ.
Vượt hẳn một đại cảnh giới chênh lệch - thậm chí, cái này là tiên phàm chênh lệch; gần như không thể so sánh.
Hiện tại, Giang Thiên Vũ lòng tin tràn đầy - hắn sẽ thắng, chắc chắn là vậy.
"Vô Tự Chiến Pháp - Man Ngưu Va Chạm" Hét lên một tiếng, hắn cúi người , dẫm mạnh xuống đất và tiến lên.
Chậm hơn so với lúc trước một chút, nhưng hiện tại, với cường độ chân khí như này, thì công kích này hoàn toàn có thể đụng hỏng một chiếc xe tải 18 bánh.
Giang Thiên Vũ rút kinh nghiệm xương máu từ hai lần công kích thất bại trước, không có nhấc cả hai chân lên khỏi mặt đất nữa; lần này, hắn trụ vững trên mặt đất và tiến tới.
Với điều kiện như thế này, thì hắn mới chính là người chiếm cứ thế chủ động hiện tại.
Man Ngưu Va Chạm lại còn là đặc thù chiến kỹ, đem kiếm kỹ chuyển đổi thành trạng thái phòng thủ, Cửu Kiếp Kiếm của thay đổi nhờ chân khí biến đổi, biến hóa thành đại kiếm nặng tựa ngàn cân.
Kết hợp với tính chất cứng rắn của nó, đã hoàn toàn có thể phòng thủ được mưa đạn đang bắn tới từ tên to con mặc bộ áo giáp chiến đấu kia.
"Đùng, đùng,