Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
******************
Tưởng Dĩ Giác đẩy Từ Mục lên trên tủ quần áo, tiếp tục việc thân mật bỗng nhiên bị gián đoạn trong hồ nước lúc nãy.
"Tôi cảm thấy thiếu cái gì đó......" Từ Mục thở dốc nói.
"Thiếu cái gì?" Tưởng Dĩ Giác hỏi.
"Ừm......" Từ Mục ngửi ngửi cổ hắn. "Trên người anh có mùi của thuốc lá, lúc nãy em gái anh hút à?"
"Em có muốn hút không?"
Từ Mục gật đầu.
Tưởng Dĩ Giác cười cười, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo bên cạnh. Hắn mở hộp thuốc lá ra rồi rút ra một điếu thuốc màu tím nhạt đưa cho cậu.
Từ Mục cắn điếu thuốc, Tưởng Dĩ Giác châm lửa cho cậu. Từ Mục hít một hơi, điếu thuốc này có mùi thơm thanh nhã, khác so với điếu thuốc màu đỏ rực mà Tưởng Dĩ Giác cho cậu lúc trước, dường như điếu thuốc này có mùi dịu và thơm hơn.
"Mùi hương này thật đặc biệt." Từ Mục ngửi ngửi mùi khói.
"Là thuốc lá mà tôi tự tay trồng."
"Là mấy cái cây trên sân thượng sao?"
Từ Mục hút một hơi thuốc, định nhả khói về phía Tưởng Dĩ Giác.
Nhưng trước khi cậu nhả khói ra Tưởng Dĩ Giác đã kịp thời hôn lên môi cậu. Từ Mục lợi dụng lúc hai người hôn nhau đẩy khói vào miệng Tưởng Dĩ Giác. Đầu lưỡi hai người quấn quýt triền miên, khói thuốc trôi nổi giữa khoang miệng bọn họ rồi uốn lượn bay ra, cuối cùng biến mất.
Bộ quần áo treo trước cửa sổ bị gió thổi tung bay, gần như che khuất mọi thứ trong phòng.
Nụ hôn của Tưởng Dĩ Giác lưu luyến trên môi, trên cổ, trên vai của Từ Mục, mỗi một cái hôn đều dùng sức.
Quanh hai người họ đều là khói trắng, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, mang theo không khí của khu rừng và hồ nước nhân tạo phía xa. Từ Mục thoải mái duỗi người, tựa như đang lạc vào tiên cảnh.
Đột nhiên, Từ Mục thấy cổ, xương quai xanh và bả vai đau nhói, trên làn da trắng nõn giờ cũng đã hằn lên vài vết đỏ.
"Anh làm gì đấy?" Từ Mục ôm vai kêu đau.
"Để lại ký hiệu." Tưởng Dĩ Giác nhẹ nhàng hôn một cái lên cổ của Từ Mục, hôn lên "dấu vết" mà hắn để lại.
Từ Mục không cam lòng khi chỉ có mình cậu bị lưu lại "dấu vết", vậy là cậu cũng ôm cổ Tưởng Dĩ Giác đánh trả. Từ Mục cắn nhẹ lên hầu kết của Tưởng Dĩ Giác, thấy vết cắn không rõ ràng, cậu bèn cố gắng để lại dấu đỏ. Sau đó, Từ Mục kéo rộng cổ áo của Tưởng Dĩ Giác ra, hôn lên ngực hắn rồi hung hăng hít một hơi.
Nhìn thấy dấu đỏ hiện lên rõ ràng trên lồng ngực và cổ của Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục mới thoả mãn cong cong khóe môi: "Tôi cũng muốn để lại ký hiệu."
Một thoáng sững sờ trôi qua, sau đó Tưởng Dĩ Giác bật cười không ngừng. Trên phương diện tình cảm Từ Mục không có nhiều kinh nghiệm, song cậu lại kiên quyết không thỏa hiệp để Tưởng Dĩ Giác làm chủ tất cả. Vậy nên cho dù là vừa học vừa áp dụng, Từ Mục cũng phải để lại trên người hắn mấy "dấu ấn" để trả đũa, tựa như một chú mèo hoang có thù tất báo.
Tưởng Dĩ Giác bóp bóp gương mặt của "bé mèo hoang", sau đó nắm lấy cằm rồi lại hôn lên miệng cậu.
Trước kia Từ Mục không có kinh nghiệm nên lúc hôn cậu cứ gặm đại gặm càn, sau nhiều lần hôn đáp trả, cuối cùng cậu cũng có chút tiến bộ, làm được ra hình ra dạng.
Từ Mục nắm chặt bả vai của Tưởng Dĩ Giác, cậu dời mặt, kéo ra một sợ chỉ bạc, để Tưởng Dĩ Giác hôn xuống cằm của cậu, chừa lại không gian để thở.
"Quan hệ của chúng ta là gì...?"
Từ Mục muốn nghe được đáp án từ miệng của hắn. Nhưng ngay cả cậu cũng không biết mình muốn nghe đáp án gì.
Tưởng Dĩ Giác đè thấp giọng nói vào tai cậu: "Em cảm thấy thế nào?"
"Ừm...... Không biết." Từ Mục nói.
"Chúng ta hôn nhiều lần như vậy, em nói xem là quan hệ gì?"
"Kẻ không quen biết còn có thể lên giường, chỉ mấy nụ hôn thì tính là gì?"
"Thật không?"
Bị nắm chặt trong tay, Từ Mục không còn sức lực để nói gì khác nữa, ngay cả khi Tưởng Dĩ Giác nói đáp án bên tai cậu cũng không nghe rõ.
Từ Mục đầu hàng Tưởng Dĩ Giác, thứ duy nhất còn mặc trên người là chiếc quần đùi giờ cũng chịu chung số phận với những mảnh quần áo kia.
Ngón tay Tưởng Dĩ Giác nhẹ nhàng lướt trên bụng Từ Mục, viết ra hai chữ cái.
"Em đoán xem đây là chữ gì?"
Từ Mục cúi đầu xuống, nhìn không rõ: "Tôi không đoán được."
Tưởng Dĩ Giác viết lại hai chữ kia một lần nữa, một chữ "J" và một chữ "X", là chữ cái đầu tiên trong họ của hai người.
Từ Mục vẫn không đoán được, còn bị ngứa đến suýt bật cười.
Sau khi viết hai chữ kia lên bụng của Từ Mục, bàn tay đang để trên da thịt cậu của Tưởng Dĩ Giác thuận tiện sờ soạng đến nơi khác của Từ Mục.
"Trực tiếp ở đây không tốt lắm đâu." Giọng nói của Từ Mục đột nhiên mềm như bông, cậu xoay xoay eo. "Tôi sẽ đứng không vững......"
Động tác của Tưởng Dĩ Giác ngừng lại, hắn ôm cậu lên.
Tưởng Ngưng Hựu quay lại phòng của Tưởng Dĩ Giác, sách giáo khoa của cô để quên ở phòng hắn nên cô vòng lại lấy.
Nhưng cô đã quay lại rất không đúng lúc.
Tới trước của phòng của Tưởng Dĩ Giác, cô vốn định mở cửa, nhưng bàn tay cô nhanh chóng dừng lại trước tay nắm.
Tưởng Ngưng Hựu mơ hồ nghe thấy tiếng động trong phòng, hơn nữa tiếng động này còn không nhỏ.
Cách một cánh cửa âm thanh đã không còn rõ ràng, nhưng đối với người mẫn cảm thì vẫn nghe ra được.
Tưởng Ngưng Hựu không phải là nữ sinh ngây thơ không hiểu sự đời, cô biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Ngoài cửa sổ, sóng biển vỗ vào đá tạo ra những đám bọt nước sôi trào mãnh liệt. Biển rộng mạnh mẽ chưa khi nào yên tĩnh.
Lát nữa đến lấy sách cũng được. Tưởng Ngưng Hựu nghĩ thầm.
Cô đi dạo trong hoa viên hai tiếng rồi quay lại một lần nữa. Lần này tay Tưởng Ngưng Hựu vẫn phải dừng trên tay nắm cửa.
Chỉ sợ đến tối cô cũng không có cơ hội đi vào căn phòng này!
Tưởng Ngưng Hựu thầm nghĩ: "Bình thường không ăn thịt, vừa được ăn mặn đúng là ghê gớm thật."
Trong lòng nghẹn lại, Tưởng Ngưng Hựu dứt khoát bỏ đi mà không thèm lấy sách giáo khoa nữa.
Khi ôm Tưởng Dĩ Giác, trong vài khoảnh khắc, Từ Mục cảm thấy tất cả đều rất quen thuộc. Cho dù là những cái ôm dịu dàng hay là người đàn ông này, cậu luôn có cảm giác mình đã quen biết hắn từ trước.
Có lẽ là trong mơ, có lẽ là đời trước. Bọn họ đã quen biết thật lâu, thật lâu, ở một thời đại xa xôi, một thế giới xa xôi. Đó không phải là họ của thời đại này, mà là họ của những tháng năm quá vãng, của một thế kỷ trầm mặc. Bọn họ đã từng quen thuộc mà thân thiết.
Link: https://truyenwiki1.com/tac-gia/Van_Tuyet_Cac
Loại thân thiết quen thuộc này khiến Từ Mục giao hết tất cả cho Tưởng Dĩ Giác.
Vùng đất tươi non khô ráo chưa ai khai khẩn lần đầu bị khai phá từng chút một đến khi thành thục.
Thời gian ngoài cửa sổ chuyển từ ban ngày đến hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn biến thành đêm đen.
Từ