Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
*******************
Nhìn vẻ mặt đau khổ và tuyệt vọng của Từ Mục, trái tim Tưởng Dĩ Giác vô cùng đau đớn.
Chẳng lẽ lần này hắn lại làm sai rồi sao?
Nhưng buông tay thì hắn không thể. Hắn không thể nào tưởng tượng được khoảng thời gian khi không có Từ Mục, hắn không thể nào sống thiếu cậu.
Nếu như đây là lựa chọn sai lầm nhưng hai người vẫn có thể ở bên nhau, vậy thì cứ sai đi, sai càng thêm sai cũng không sao.
"Chúng ta không thể sống thiếu nhau được." Tưởng Dĩ Giác đặt bát xuống, sau đó dọn dẹp đũa, hắn nói. "Rồi sẽ có một ngày em hiểu rõ thôi."
Từ Mục yếu ớt ngồi trên ghế, tất cả những tuyệt vọng, căm hận trên mặt cậu đều đã biến mất, những gì còn sót lại trong mắt cậu giờ chỉ là vực sâu và bóng tối vô tận. Tưởng Dĩ Giác hủy đi kiếp trước của cậu còn không đủ, kiếp này hắn vẫn muốn hủy hoại cậu.
Để được ăn trưa với Tưởng Dĩ Giác, Tưởng Ngưng Hựu đã tốn rất nhiều tâm tư. Thời gian này cứ mỗi khi xong việc ở công ty là Tưởng Dĩ Giác sẽ biến mất tăm, ngoài thời gian làm việc là không ai có thể nhìn thấy hắn. Nếu không phải Tưởng Ngưng Hựu vừa nhắn tin vừa gọi điện liên tiếp ba ngày, khiến Tưởng Dĩ Giác thấy phiền đến mức không chịu nổi thì Tưởng Dĩ Giác cũng sẽ không ăn cùng cô bữa cơm này.
Xưa nay mỗi lần ngồi chung một bàn, anh em hai người chưa bao giờ nói chuyện gì ngoài công việc. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy họ rất hòa thuận, nhưng trên thực tế, hai người thường xuyên xảy ra tranh chấp vì bất đồng ý kiến.
Bữa cơm này cũng bắt đầu bằng một tranh chấp.
"Gần đây Hội Cứu trợ Thực vật đã thành công cứu được một cái cây, họ đã liên tục giành được sự chú ý trên các tạp chí lớn nhiều ngày rồi." Tưởng Ngưng Hựu vừa cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ vừa nói.
Chuyện ở trường Từ Mục gây ầm ĩ lớn đến mức cảnh sát phải đến mới có thể kết thúc. Từ vụ việc này mà chính phủ cũng phải tham gia vào cuộc đấu tranh giữa hai hội. Hội Cứu trợ Thực vật không được chính phủ công nhận, còn gây rối trong trường học làm ảnh hưởng đến trật tự nên bị chính phủ đưa ra quyết định xử phạt thật nghiêm. Trong đó, Tề Minh Hoàn là nguyên nhận gây ra vụ ầm ĩ này nên cũng phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Vì không muốn làm liên lụy đến công việc của cha mẹ ở Hội Nghiên cứu Thực vật Quốc tế nên Tề Minh Hoàn đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với người nhà, lấy toàn bộ tài sản cá nhân ra xem như bồi thường cho cha mẹ. Từ nay anh ta chân chính một thân một mình.
Nhưng ngay khi anh ta sắp đối mặt với hình phạt thì Hội Cứu trợ Thực vật lại công bố một tin tức kinh thiên động địa —— Bọn họ đã thành công cứu được một cái cây. Bọn họ chọn một cái cây không mang dị dạng nghiêm trọng rồi giúp nó phát triển bình thường trở lại trong vòng hai tuần.
Không thể nghi ngờ đây là một tin tức động trời trên toàn thế giới. Trong chớp mắt, ảnh chụp về cái cây kia cùng tất cả những tin tức liên quan đến việc Hội Cứu trợ Thực vật thành công cứu sống thực vật nguyên sinh đã càn quét hết các tạp chí lớn toàn cầu. Từ tội nhân, Tề Minh Hoàn đùng một phát trở thành danh nhân thế giới, Hội Nghiên cứu Thực vật cũng theo đó phải đối mặt với những chất vấn của giới học thuật về rất nhiều nghiên cứu của họ trong thời gian qua, người dân ngày đêm ủng hộ bọn họ bắt đầu dao động.
"Một chiêu này của Hội Cứu trợ Thực vật đã khiến bọn họ trở mình hoàn toàn, địa vị trở nên vững như núi Thái Sơn trong nháy mắt." Tưởng Ngưng Hựu lấy một miếng thịt bò nhỏ cho vào miệng nhai rồi uống một ngụm rượu đỏ, thản nhiên hỏi thăm: "Nhưng không thấy Từ Mục đâu cả, em nghe nói cậu ấy ở chỗ anh?"
Tưởng Dĩ Giác im lặng nghe nửa đoạn trước, mãi đến khi nghe thấy tên của Từ Mục hắn mới đáp: "Em ấy chỉ là một người không liên quan."
Tưởng Ngưng Hựu lắc lắc rượu đỏ trong ly: "Bởi vì cái cây kia có thể sinh trưởng bình thường, bây giờ Hội Nghiên cứu Thực vật gặp phải nguy cơ rất lớn. Bọn họ phải thay đổi tất cả các chính sách trong vòng một đêm, đã thế còn khiến giới kinh doanh mất lòng tin. Bọn họ đã lấy đi quyền nghiên cứu của ba, cổ phiếu của Tưởng thị đã giảm liên tục một tuần rồi. Trong khi đó, người đầu tiên nghiên cứu ra thổ nhưỡng cho cái đây đó là Từ Mục, vậy mà anh nói cậu ta không liên quan sao?"
Tưởng Dĩ Giác lườm cô: "Em nghĩ gì thì nói thẳng đi." Hắn rất ghét cái thói quanh co lòng vòng mà Tưởng Ngưng Hựu học được từ ba hắn.
Tưởng Ngưng Hựu rút ra một tập tài liệu dày cộp rồi đặt xuống trước mặt Tưởng Dĩ Giác: "Đưa cái này cho Hội Nghiên cứu Thực vật. Em không có cách nào tiếp xúc với người của bên đó, chỉ có anh với ba có năng lực để đưa thứ này cho họ thôi."
Chỉ mở tài liệu ra nhìn cũng đủ để Tưởng Dĩ Giác chấn động. Nội dung bên trong nhìn mà giật mình.
Tập tài liệu này gồm ba trăm trang thông tin được liên lạc bằng mật mã đặc biệt giữa phân hội trong nước và các chi nhánh ở nước ngoài của Hội Cứu trợ Thực vật. Không những thế, phân hội kia còn vừa mới đạt thành thỏa thuận thống nhất với quốc gia của họ gần đây.
Bởi vì sợ người của Hội Nghiên cứu Thực vật phát hiện ra bí mật nên Hội Cứu trợ Thực vật trên toàn thế giới liên lạc với nhau bằng mật mã. Nội dung của phần tài liệu này có lẽ chỉ là những thông tin học thuật thành viên trong nước và nước ngoài giao lưu với nhau, nhưng phân hội ở nước ngoài của họ đã kết liên minh với chính phủ trong nước, vậy nên nếu nộp phần chứng cứ này cho quốc gia thì nó sẽ không còn mang tính chất giao lưu học thuật đơn giản nữa.
"Em lấy những thứ này từ đâu?" Tưởng Dĩ Giác hỏi.
Tưởng Ngưng Hựu nói: "Cậu ta tên Hàn Viễn Ngọc, cha cậu ta là người của Hội Cứu trợ Thực vật. Em có được nó trong một cuộc hẹn với cậu ta."
Thành viên của Hội Cứu trợ Thực vật không thể để cho người khác lấy được tài liệu cơ mật dễ dàng như vậy, nhưng Tưởng Dĩ Giác chưa bao giờ nghi ngờ năng lực làm việc của Tưởng Ngưng Hựu.
Bởi vì chuyện này mà tâm trạng của Tưởng Dĩ Giác càng thêm phức tạp: "Em có biết nếu phần tài liệu này bị công bố ra bên ngoài thì rất có khả năng Hội Cứu trợ Thực vật sẽ bị cho là phản quốc không?"
"Việc chúng ta cần làm là giao tài liệu này cho Hội Nghiên cứu Thực vật mà thôi. Còn bên đó làm gì chúng ta đâu cần quan tâm. Chỉ có cách này mới có thể cứu lấy quan hệ giữa Hội Nghiên cứu Thực vật và Tưởng thị." Tưởng Ngưng Hựu hoàn toàn không quan tâm đến tương lai của Hội Cứu trợ Thực vật.
Tưởng Dĩ Giác đưa tài liệu trên tay cho trợ lý đứng bên cạnh rồi nói: "Tiêu hủy nó." Hắn nhìn Tưởng Ngưng Hựu. "Xử lý cho tốt những tài liệu mà em có trong tay đi, tốt nhất là đừng để anh biết em có lưu một phần khác."
Lông mày của Tưởng Ngưng Hựu nhăn lại: "Vì sao?"
"Không vì sao cả."
"Chúng ta là thương nhân, không phải anh hùng, cũng chẳng phải dũng sĩ bảo vệ chính nghĩa, anh đừng nói với em là anh vì cái thứ chính nghĩa ngu xuẩn kia mà đưa ra quyết định này đấy."
Tưởng Dĩ Giác không trả lời. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, đặt dao nĩa xuống, sau đó đứng dậy nói: "Anh phải đi đây."
Tưởng Ngưng Hựu đứng dậy theo: "Anh vì Từ Mục phải không?"
Thấy Tưởng Dĩ Giác dừng bước, Tưởng Ngưng Hựu biết mình đã nói đúng.
Cô thực sự không thể tin được, Tưởng gia đã giáo dục về lợi và hại rõ ràng như thế, vậy mà còn dạy dỗ ra một người đa tình không thèm để ý đến đại cục thế này. Đối với sự giáo dục của Tưởng gia mà nói, Tưởng Dĩ Giác của hôm nay thực sự là một thất bại.
"Thật sự bởi vì cậu ta?" Chân tướng này hoang đường đến mức không thể tưởng tượng nổi, nó khiến tưởng Ngưng Hựu phải bật cười. "Trời ạ. Sao anh lại thành ra thế này? Anh chỉ vì Từ Mục mà không chịu cứu Tưởng thị. Anh thật sự là anh trai em à?"
Tưởng Dĩ Giác không mở miệng phản bác Tưởng Ngưng Hựu, coi như hắn ngầm thừa nhận tất cả.
Người nhà họ Tưởng luôn khắc sâu suy nghĩ lợi ích là trên hết trong máu, đối mặt với lợi ích, tất cả tình cảm đều không đáng nhắc đến. Tưởng Dĩ Giác thế này khiến Tưởng Ngưng Hựu cảm thấy hoang đường không chịu nổi.
Ánh mắt của Tưởng Ngưng Hựu lạnh dần, giọng điệu cũng không còn hơi ấm: "Tưởng gia không nên giao vào tay người như anh. Tài liệu em sẽ không tiêu hủy, anh không chịu ra mặt thì em sẽ giao cho ba. Muốn Tưởng thị không sụp đổ thì nhất định phải khiến người vô tội đổ máu. Hội Cứu trợ Thực vật chẳng là cái gì cả, Từ Mục cũng không đáng một đồng."
Vừa dứt lời, "chát" một tiếng, Tưởng Ngưng Hựu bị tát một cái nảy lửa.
Tưởng Dĩ Giác ra tay đánh cô.
Tưởng Ngưng Hựu run lên một lát, sau đó quay mặt lại, ánh mắt càng thêm sắc bén mà nhìn chằm chằm vào Tưởng Dĩ Giác: "Chỉ có hy sinh Hội Cứu trợ Thực vật, hy sinh Từ Mục của anh, mới