Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
********************
Khi cảm giác mới mẻ qua đi, Từ Mục càng cảm thấy New York nhàm chán. Cậu muốn đến nơi khác chơi nhưng tài chính lại không đủ. Mấy ngày sau, cậu đều cùng Vạn Nghiên Minh ở trong khách sạn xem tivi và chơi game, cuộc sống còn tẻ nhạt hơn nhiều so với ở trong nước.
Tân Lưu Quang tụ họp với bọn họ vào tuần thứ hai, thế là cục diện hai người hàng ngày chơi game biến thành ba người.
"Cậu nói muốn tìm trai đẹp, thế đã tìm được chưa?" Tân Lưu Quang không quên quan tâm một chút về mục đích mà Từ Mục đến New York.
Từ Mục nhớ đến người đàn ông cậu đã gặp trong phòng triển lãm, nhiệt huyết sôi trào nói: "Ngày thứ hai sau khi đến đây tớ đã gặp được một người, gương mặt của người kia quả thực là độc nhất vô nhị trên đời, thật sự rất đẹp trai! Chỉ tiếc là ngày đó không có thời gian, không thể nói nhiều hơn với anh ta được."
Nghe Từ Mục nói làm Tân Lưu Quang rất tò mò: "Thật sự đẹp trai đến vậy à? Rốt cuộc là bộ dạng thế nào?"
Từ Mục đang định dùng mấy từ ngữ hoa mỹ* để miêu tả lại, nhưng với trí nhớ 7 giây như cá vàng của cậu thì khi nhớ về hình dáng của người đàn ông đó, đầu óc Từ Mục chỉ còn một khoảng trống rỗng. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nhếch mép phun ra hai chữ: "Quên rồi."
* Nguyên văn: Thiên hoa loạn trụy (天花乱坠) nghĩa là người nói chuyện dùng từ ngữ đẹp đẽ hoa mỹ nhưng lại không đâu vào đâu.
Vốn dĩ đã hẹn sẽ gặp nhau ở New York vào tuần thứ hai, nhưng Hàn Viễn Ngọc lại thất hẹn với bọn họ. Tên kia ở Las Vegas sống mơ mơ màng màng, đã mặc kệ việc khảo sát và về nước.
Đến ngày trở về Hàn Viễn Ngọc vẫn không chịu về Los Angeles, cậu ta quyết định ở Las Vegas chơi thêm hai ngày nữa, chuyện học hành cũng sẵn sàng bỏ qua.
Mặc dù đã rời khỏi New York, nơi mà Từ Mục cảm thấy nhàm chán, nhưng sau khi về nước cuộc sống của cậu cũng không khá hơn chút nào.
Ngày nào cậu cũng phải chịu đựng những bài ca lải nhải đều như cơm bữa của mẹ và cả những bài thuyết giáo tựa bữa khuya của cha.
Đương nhiên, điều thê thảm nhất là Từ Mục phải làm nhân viên quản lý trang trại.
Khi Tôn nương nương tận mắt nhìn thấy cậu nhận chìa khóa nông trại của học viện, khóe miệng cô liền nhếch lên 15°, dường như cô đang chế giễu cậu tránh được mùng một cũng không tránh nổi ngày rằm.
Từ Mục thật hận sao Tôn nương nương không bị Hoàng thượng ban cho một chén rượu độc, như vậy đúng là phúc đức cho thiên hạ.
Nhưng giấc mộng này đương nhiên không thể thành hiện thực, từ đây về sau cuộc đời cậu thật là bi thảm khi phải chăm cái đống cây trồng như tổ tông này trong vòng một năm.
Hàn Viễn Ngọc cúp học cả một tuần mới chịu về, vừa về đã chạy đến kí túc xá của Vạn Nghiên Minh và Tân Lưu Quang than trời trách đất.
Cậu ta ở Las Vegas thua hơn một ngàn vạn, phải bán hết mấy món đồ cổ của tổ tiên mà bố cậu ta cho cậu ta, sau đó bố cậu ta còn phải tự mình qua Mỹ xách cậu ta về. Hàn Viễn Ngọc cứ nghĩ lần này sẽ giống như những lần trước, bị bố quở trách vài câu, sau đó tự mình nhận sai xin lỗi là có thể tiếp tục cuộc sống không lo vấn đề tiền bạc.
Ai ngờ bố của cậu ta lại ác thế, ông đóng băng tất cả thẻ của cậu ta, chỉ đưa cho Hàn Viễn Ngọc hai ngàn tệ xem như tiền sinh hoạt của cả học kì. Nếu như không đủ tiền xài thì cậu ta phải tự mình đi làm thêm kiếm ăn.
"Số tui khổ quá a, a a a a, số của tui khổ quá a a a!!! Sao tui phải sống trên đời này nhỉ! A a a a, sao ông trời không đâm chết tui luôn đi! A a a a!!"
Hàn Viễn Ngọc nằm trên giường Vạn Nghiên Minh, lăn qua lộn lại, đá chân đấm giường.
Vạn Nghiên Minh thở dài, không biết cái giường của cậu ta đã bị Hàn Viễn Ngọc và Từ Mục ngược đãi bao nhiêu lần rồi.
Tân Lưu Quang thò đầu ra khỏi rèm, tự động không thèm đếm xỉa đến tiếng kêu khóc của Hàn Viễn Ngọc, y hỏi Vạn Nghiên Minh và Từ Mục đang ngồi trên bàn làm việc riêng của mình: "Chiều nay có một buổi tọa đàm ở đại sảnh thư viện, chỉ tiêu sắp hết rồi, các cậu đi không? Nếu đi thì tớ giữ lại vài chỗ cho các cậu."
"Sắp hết chỉ tiêu?" Từ Mục thật sự không tin vào tai mình. "Cậu đùa cái gì thế? Một học kì trường học mở mười mấy buổi tọa đàm cơ mà, lần này có gì mới lạ à?"
Tân Lưu Quang nói cho cậu biết cái mới của buổi tọa đàm này: "Người đến giảng tọa đàm hôm nay là chủ tịch tập đoàn Tự Mộc. Trước kia người đó luôn hoạt động ở nước ngoài, gần đây mới dời trọng tâm về nước, là con trai của Tưởng Tín ấy."
"Nếu ai cảm thấy cái danh tập đoàn Tự Mộc không đủ lớn, vậy thì cái tên Tưởng Tín - cha của người sáng lập tập đoàn Tự Mộc - Tưởng Dĩ Giác, trụ cột đại danh đỉnh đỉnh của gia tộc Tưởng thị, chủ tịch của tập đoàn Nhưỡng Tứ, sẽ đủ lớn để nửa số người trong trường chạy theo người thừa kế tương lai của Tưởng thị này như vịt."
Tập đoàn Nhưỡng Tứ của Tưởng Tín là một trong bốn tập đoàn lớn nhất về khoa học kỹ thuật trong nước, hai phần ba số tiền hàng năm quốc gia tiêu tốn cho nghiên cứu thực vật đều đến từ vốn đầu tư của tập đoàn Nhưỡng Tứ. Tập đoàn do bố của Hàn Viễn Ngọc thành lập vẫn kém hơn vài phần so với Tưởng thị.
Ngay cả đối với người nhiều tiền như Hàn Viễn Ngọc mà nói, thì chỉ cần người trong gia tộc Tưởng thị xuất hiện, họ vẫn thấy vui mừng như thấy thần tiên hạ phàm.
"Đi đi đi! Tớ đi!" Hàn Viễn Ngọc bật dậy từ trên giường, thu lại cái điệu bộ quỷ khóc sói gào, dẫn đầu đăng kí.
Vạn Nghiên Minh lại chú ý đến tên của tập đoàn, cậu ta trêu chọc nói: "Từ Mục, tập đoàn này không phải là do cậu thành lập đấy chứ? Sao lại đồng âm với tên cậu thế này?"
Từ Mục gục xuống bàn lật quyển "Kỹ thuật trồng rau xanh gen mới" của Tân Lưu Quang: "Ôi! Thân phận thật sự của tớ cuối cùng bị các cậu phát hiện rồi sao?"
Tân Lưu Quang cười cười với bọn họ, lại hỏi: "Không đùa nữa, tớ đã báo tên cho Hàn Viễn Ngọc rồi, còn hai người các cậu có đi không?"
"Nghe những ông chú béo ục ịch thao thao bất tuyệt giảng bài thì có mà ngủ trong một giây mất. Tớ thà đến rạp phim xem mấy bộ phim gay cho bổ mắt còn hơn." Từ Mục mười phần khinh thường nói.
"Hôm nay rạp chiếu phim của trường không mở cửa đâu." Tân Lưu Quang nhắc nhở cậu. "Hơn nữa người sáng lập Tự Mộc rất trẻ trung, không hề già."
"Không đi, xế chiều tớ phải đi lấy thẻ sinh viên, lần trước làm lại còn chưa lấy về. Sau đó tớ phải về lại trang trại của học viện để chăm sóc cái đám 'tiểu tổ tông' kia nữa ."
Chỉ có một nửa số người là thực sự muốn đến nghe tọa đàm, hơn nửa số còn lại là muốn thấy gương mặt người thừa kế