Edit: Hạ Uyển
Beta: Sói
_____________
Tưởng Dĩ Giác đang tập trung lái xe, hắn chăm chú nhìn con đường phía trước.
Khi nghiêm túc, sườn mặt hắn phác hoạ ra một đường cong ưu nhã cao quý, thần sắc lộ ra vẻ lạnh lẽo cô quạnh của ánh trăng khiến cho người ta khó mà tới gần.
Từ Mục hận không thể lấy được báu vật này, cậu nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không biết là lúc cậu nháy mắt thất bại, hay là lúc nói chuyện đã thất bại?
Nhưng đối với một người hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương như cậu thì dù có nghĩ đến trọc đầu cũng chẳng nghĩ ra được đáp án.
Mười phút sau, xe dừng lại ở dưới nhà Từ Mục.
Từ Mục mở cửa xuống xe, bây giờ cậu đã nhớ phải nói cảm ơn: "Hôm nay cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm."
Khóe miệng Tưởng Dĩ Giác cong lên thành một nụ cười nhẹ: "Đừng khách sáo."
Thấy hắn không muốn nói gì thêm, Từ Mục bèn nói tiếp: "Tôi đi đây." Rồi vẫy vẫy tay chuẩn bị lên nhà.
"Từ Mục." Tưởng Dĩ Giác bỗng nhiên gọi cậu.
"Có việc thì cứ liên hệ với tôi...... Đương nhiên nếu không có việc gì thì cũng có thể." Tưởng Dĩ Giác nói. "Hẹn gặp lại."
Từ Mục dừng lại nói: "Hẹn gặp lại." rồi quay người đi vài bước, sau đó cậu đột nhiên chạy vọt lên nhà.
Tưởng Dĩ Giác khởi động xe, trước khi lái xe đi, hắn nhìn qua cửa kính xe, bóng dáng Từ Mục trên cầu thang đã biến mất. Ánh trăng xuyên qua kính, phản chiếu lên lông mi của Tưởng Dĩ Giác. Bóng mi rơi vào trong mắt, bỗng chốc khiến đôi mắt như chất chứa buồn đau. Ẩn sâu trong nỗi buồn ấy là một loại quyến luyến và đau khổ suốt một thế kỉ không thể nói rõ.
Trưa hôm sau, Từ Mục cùng Hàn Viễn Ngọc và Tân Lưu Quang ăn cơm ở căn tin, Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc đang nói về chuyện của em gái Vạn Nghiên Minh.
Em gái của Vạn Nghiên Minh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, giờ đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Tên tiểu tử Khang Phi Hạo kia vẫn không chịu trách nhiệm, nhưng sau khi biết chuyện người nhà hắn ta đã bồi thường cho gia đình Vạn Nghiên Minh một số tiền. Tất nhiên là Vạn gia không chịu, nhà bọn họ không phải không có tiền, bọn họ cần một lời xin lỗi. Giờ Khang Phi Hạo chần chờ như thế là vì sợ, hắn ta không chịu trách nhiệm, trường học không đến, nhà cũng không về, người chẳng thấy đâu.
Hàn Viễn Ngọc càng nói càng tức, mặc dù cậu ta là một hoa hoa công tử ăn chơi trác táng, nhưng cậu ta không nhìn nổi tác phong vừa háo sắc vừa hèn nhát của Khang Phi Hạo.
Từ Mục hờ hững ăn cơm, hờ hững nghe bọn họ nói chuyện.
Bỗng nhiên, Hàn Viễn Ngọc đẩy đẩy cánh tay cậu: "Cậu làm sao đấy? Cứ mất hồn mất vía thế? Giữa ban ngày ban mặt mà mộng mơ cái gì?"
Từ Mục nhìn Hàn Viễn Ngọc một cái rồi lại tiếp tục mất hồn mất vía. Mấy phút sau cậu mới hỏi: "Hỏi các cậu chuyện này. Nếu như có một người nói với cậu, 'Nếu không có việc gì cậu vẫn có thể tìm tôi' thì là có ý gì?"
Tân Lưu Quang đang định nói gì đó nhưng Hàn Viễn Ngọc đã cướp lời nói ra kinh nghiệm của mình: "Ý của anh ta là lúc nào cũng có thể 'làm' một phát, còn những chuyện khác thì cậu đừng nghĩ nhiều."
"......" Từ Mục không thèm để ý đến câu trả lời của Hàn Viễn Ngọc. Cậu vụng trộm lấy chiếc khăn ăn ghi địa chỉ nhà và số điện thoại của Tưởng Dĩ Giác trong túi quần ra xem rồi lặng lẽ cất trở lại.
Nhớ đến câu nói cuối cùng của Tưởng Dĩ Giác trước khi hắn rời đi ngày hôm qua, Từ Mục không thể không thừa nhận, không ngờ cây gậy sắt như cậu cũng có dấu hiệu nở hoa.
Buổi chiều không có tiết nên Từ Mục đến trang trại của học viện. Cậu mặc bộ đồng phục vừa xấu vừa nát của trang trại, đội mũ rơm, ngồi xổm bên bờ ruộng, cung cấp dinh dưỡng cho lá của những loại rau gen mới.
Liều lượng dinh dưỡng cho những loại rau này phải được kiểm soát chặt chẽ, nhiều hơn một giọt hay ít đi một giọt đều sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Trước đây Vạn Nghiên Minh sẽ đến giúp cậu quản lý chuyện này, vì nếu như cậu làm không tốt, làm hỏng rau quả thì Vạn Nghiên Minh cũng sẽ bị trừ điểm. Nhưng gần đầy Vạn Nghiên Minh vì chuyện của em gái mà phải về nhà, giờ còn chưa trở lại, vậy nên việc quản lý chất dinh dưỡng này Từ Mục phải tự làm.
Từ Mục hút đầy chất lỏng vào một ống nhỏ rồi cẩn thận từng li từng tí chuyển ống nhỏ lên cây bắp cải. Cậu nín thở, cố mở to mắt nhìn. Giọt thứ nhất hoàn mỹ rơi xuống lá rau, được rau quả hấp thu. Giọt thứ hai cũng theo sát giọt thứ nhất nhẹ nhàng rơi xuống.
Lúc Từ Mục nhỏ đến giọt thứ ba, giọng của Hàn Viễn Ngọc đột nhiên vang lên ở bên ngoài: "Lão Từ! Lão Từ!"
Từ Mục vừa phân tâm, cường độ trên tay không được khống chế tốt, năm sáu giọt dinh dưỡng ngắt quãng như hạt châu rơi xuống, liên tiếp không ngừng rơi trên rau quả.
"Đệt mẹ!" Từ Mục vội vàng móc chiếc khăn trắng từ trong túi quần ra lau mấy giọt dung dịch còn thừa. May mắn là trước khi dịch dinh dưỡng dư thừa bị rau quả hấp thu thì Từ Mục đã kịp thời lau đi, nhưng đây cũng là lúc cậu phát hiện ra, cái khăn trắng mà cậu vội vàng lấy để lau chính là chiếc khăn ăn viết địa chỉ nhà và số điện thoại của Tưởng Dĩ Giác.
"Mịe!" Từ Mục mắng to một tiếng, cậu mở khăn ăn ra xem, mực bút máy bên trên và dịch dinh dưỡng đã hòa vào nhau khiến cậu không tài nào nhận ra chữ viết trên đó nữa.
"Lão Từ có đó không? Lão Từ!" Hàn Viện Ngọc đi vào trong, vui tươi hớn hở đi về phía Từ Mục.
Từ Mục tức điên lên: "Hàn Viễn Ngọc tớ giết cậu!"
"Tớ làm sao?" Hàn Viễn Ngọc trưng ra vẻ vô tội.
Số điện thoại trên giấy ăn đã không còn cơ hội cứu nữa, địa chỉ thì còn nhìn thấy sơ sơ, nhưng mấy số phòng phía sau cũng đã không thấy rõ nữa.
Từ Mục đành chịu thua, cậu tức giận nói với Hàn Viễn Ngọc: "Có chuyện gì thì nói luôn đi!"
Từ Mục thầm nghĩ, nếu như Hàn Viễn Ngọc không phun ra được cái gì hữu dụng thì cậu nhất định phải bắt cậu ta đền mạng vì "mùa xuân" chết yểu của mình.
Nhớ đến chuyện mà mình muốn nói, Hàn Viễn Ngọc vội nói ngay: "Jessie nói tối chủ nhật có tiệc, muốn tớ dẫn vài người đi, thế nào? Có hứng thú không?"
Từ Mục thổi thổi tờ giấy ăn bị ướt, quả quyết trả lời: "Không đi."
"Đừng vậy mà, đó là tiệc sinh nhật 18 tuổi của người ta đó, đi đi để giữ thể diện cho cô ấy."
Nghĩ đến người mở tiệc lần này là Jessie - hoa khôi nổi tiếng của trường, lại nghe Hàn Viễn Ngọc nói là 18 tuổi, trong 1 giây Từ Mục đã hiểu ý tứ của cậu ta: "Wow, cái người cả ngày cứ nhắc đến việc phải thử nghiệm XXX sau khi thành niên - Jessie cuối cùng cũng đủ 18 tuổi rồi à, muốn tớ đi để giữ thể diện hay là đi tham gia lễ tuyển tú của