Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
****************
"Mấy ngày nay sao không thấy cậu gọi cho tôi?"
Ở cạnh bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, Tưởng Dĩ Giác cầm chiếc khăn mặt sạch đã được nhúng nước lau tay áo bị dính bơ. Nghi vấn bị kìm nén trong lòng hắn rốt cuộc cũng tìm được thời cơ để hỏi.
"Không có việc thì gọi cho anh làm gì." Từ Mục trả lời rất trái lương tâm. Cậu vốc nước lạnh lên rửa mặt để hạ nhiệt cho gương mặt đang nóng bừng của mình.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, không có việc gì vẫn có thể gọi cho tôi?"
"Mới có mấy ngày, cho dù là bạn bè thân thiết cũng không gọi cho nhau thường xuyên như thế." Từ Mục muốn liều mạng che giấu sự thật rằng cậu đã làm mất số điện thoại của Tưởng Dĩ Giác.
"Tôi cứ nghĩ qua hai ngày cậu sẽ gọi điện cho tôi, kết quả là tôi đợi cả một tuần cũng chẳng thấy đâu." Tưởng Dĩ Giác nhún nhún vai, thấp giọng tự giễu. "Xem ra là do tôi quá tự tin."
"Tôi chỉ là......" Đối phương chủ động tỏ ra yếu thế khiến Từ Mục chẳng biết phải nói thế nào. Cậu nắm chặt tay suy nghĩ, rốt cuộc có nên nói ra chân tướng ngu xuẩn kia không.
Từ Mục suy nghĩ hồi lâu vẫn ấp a ấp úng không chịu nói ra sự thật.
"Chiến thuật" của Tưởng Dĩ Giác nối đuôi nhau mà đến, hắn nói đùa: "Tôi còn đang nghi ngờ sự trêu chọc của cậu ngày hôm đó chỉ là hứng thú nhất thời."
Từ Mục ngây người, cậu không ngờ mình lại bị đối phương nói đúng, hôm đó thật sự đúng là cậu chỉ hứng thú nhất thời.
Từ Mục chợt thấy áy náy, giọng cậu mềm xuống: "Vậy tôi xin lỗi anh được không?"
"Nói xin lỗi?" Tưởng Dĩ Giác đang cài lại khuy măng sét(1), nghe vậy bèn giương mắt liếc cậu. Rõ ràng là hắn không hài lòng với cách xin lỗi này.
Từ Mục gãi đầu một cái: "Nếu không thì tôi cũng dạy anh đọc thơ Đường thơ Tống nhé?"
Tưởng Dĩ Giác cười: "Tôi không cần cậu dạy tôi đọc thơ Đường thơ Tống." Hắn nghĩ một lát rồi nói tiếp. "Ngưng Hựu cũng không cần. Từ nhỏ cô ấy đã đọc thuộc lòng thi thư Trung Quốc, lúc nãy chẳng qua chỉ trêu chọc bạn cậu mà thôi."
"Vậy anh cũng có thể trêu chọc tôi mà." Từ Mục chưa kịp nghĩ kĩ đã buột miệng nói ra.
"Cậu hi vọng tôi đùa cậu thế nào?" Tưởng Dĩ Giác duỗi tay đặt lên ót Từ Mục, chạm nhẹ vào tóc cậu.
Trái tim Từ Mục chấn động, cậu muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở về. Từ Mục vừa uống rượu mạnh, hai gò má vẫn còn đỏ: "Tùy anh vậy...... Tôi...... Sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua chứ."
Tưởng Dĩ Giác híp mắt tới gần của cậu, dùng giọng nói trầm thấp hỏi: "Thật sao?"
Hai chữ này như mắc lại trên cổ họng Từ Mục, không cách nào nuốt xuống. Ánh mắt Tưởng Dĩ Giác dường như có một loại ma lực khiến cậu không cách nào nói thêm.
Tưởng Dĩ Giác tới gần, toàn thân Từ Mục căng cứng, mọi dây thần kinh đều bị kéo đến cực hạn. Cậu thở gấp, trái tim bắt đầu đập loạn lên. Từ Mục thấy trong lòng hồi hộp, còn hơi hoảng hốt.
Có thể là cậu sợ Tưởng Dĩ Giác thực sự sẽ làm gì đó, nhưng Từ Mục cũng muốn biết, rốt cuộc hắn sẽ làm những gì.
Lấy kinh nghiệm xem vô số tiểu thuyết, phim điện ảnh, phim truyền hình của mình, Từ Mục đoán có lẽ Tưởng Dĩ Giác sẽ hôn cậu. Cậu không biết mình có nên chuẩn bị tâm lý trước hay không.
Trong thời khắc mấu chốt như vậy, bỗng một người không biết gì đi tới. Trông thấy cảnh tượng này, anh ta vội vàng nói một câu "Thật xin lỗi" rồi đi ra ngoài.
Nói xong, anh ta lập tức đi ra khỏi cửa trong vòng ba giây, không để lại vết tích gì. Nhưng chỉ trong ba giây ngắn ngủi này, bầu không khí mập mờ quanh quẩn giữa Từ Mục và Tưởng Dĩ Giác đã bị xua tan không còn một mảnh.
Tưởng Dĩ Giác thu bàn tay đang để trên ót Từ Mục lại, không nói tiếp.
Dưới sự thúc giục của chất cồn chưa tan, Từ Mục không khống chế được mà bị mê muội bởi bầu không khí này, nhưng ba giây này đã đủ để làm cậu tỉnh táo lại.
Tưởng Dĩ Giác chỉnh lại ống tay áo nói: "Tay áo sạch rồi, chúng ta ra ngoài đi."
Từ Mục hoàn hồn, cậu dùng tay xoa nhẹ mi tâm: "À."
Ban đầu tất cả không bị khống chế, nhưng đúng lúc thì dừng lại. Từ Mục không khỏi cảm thán, sự thoải mái này còn kích thích hơn cả việc chơi tàu lượn.
Hai người đi ra khỏi toilet trở lại bên ngoài, bọn họ ăn ý cố gắng không đến chỗ đám người kia đang tập trung.
Cả hai đến một chỗ ít người, trong màn đêm lạnh lẽo yên lặng nghe tiếng gió, đám người tụ tập ồn ào bên kia tựa như đến từ một thế giới khác.
Tưởng Dĩ Giác dùng tay phải lấy một bộp thuốc lá màu bạch kim từ trong túi, hắn dùng tay phải mở hộp thuốc, sau đó lấy ra một điếu ngậm vào miệng, tay trái thì lấy ra một chiếc bật lửa bằng bạc rồi châm lửa.
Ánh lửa yếu ớt khiến không khí lạnh lẽo có thêm chút nhiệt độ. Màn sương mù màu trắng mỏng mảnh bay lên cao tựa như một đóa hoa đang bung tỏa, trong đêm lạnh lẽo lộ ra vẻ thê lương, mỹ lệ.
Khi Tưởng Dĩ Giác phun ra làn khói dày đặc đầu tiên, mùi thuốc lá xộc vào mũi Từ Mục. Mùi hương nồng đậm, ngào ngạt, khác hẳn thuốc lá thông mình mà mọi người đang hút bây giờ.
Từ Mục tò mò nhìn chằm chằm điếu thuốc mà Tưởng Dĩ Giác đang hút.
Thấy Từ Mục tò mò, Tưởng Dĩ Giác lấy điếu thuốc trên miệng xuống đưa về phía cậu hỏi: "Thử một chút không?"
Từ Mục chần chờ trong chốc lát rồi cũng cắn lấy điếu thuốc lá hút một hơi. Trước kia cậu hút thuốc lá điện tử vị mật ong, cậu có thể cảm nhận được hương vị mật ong ngọt ngào sau khi nuốt khói. Cậu nghĩ loại thuốc lá này cũng giống vậy, hít một hơi lớn rồi nuốt khói xuống, làn khói đặc sẽ nhanh chóng chạm đến cổ họng, tràn vào phổi.
Từ Mục đột nhiên ho khan, nước mắt giàn giụa.
Cậu rụt đầu về phía sau, nhăn mặt nói: "Hương vị này hoàn toàn không giống thuốc lá bình thường mà tôi hay hút."
Loại thuốc lá kiểu cổ đắt tiền và quý hiếm này không ngọt chút nào, đã khiến cậu sặc lại còn cay đắng. Hít một hơi là trong miệng chỉ còn chua xót. Từ Mục không hiểu vì sao vật như vậy lại có giá tiền đắt đỏ và mị lực lớn đến thế.
"Xem ra cậu không hợp với loại thuốc lá này." Tưởng Dĩ Giác ngậm điếu thuốc, tay phải đóng hộp thuốc lá đang cầm lại rồi bỏ vào trong túi.
Cậu không thích hợp với mùi hương quá nồng, Từ Mục cũng cảm thấy như vậy. Thuốc lá điện tử vị mật ong thơm ngọt vẫn khiến người ta thoải mái và bình yên nhất.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác của Từ Mục thay đổi bằng tốc độ thay đổi của tế bào.
Mùi thơm của thuốc lá từ từ lan tỏa và trở nên mãnh liệt, tựa như ly rượu Whisky mà cậu vô