Dịch: Duẩn Duẩn
Boss của cô một lần nữa lại được lên tuần san bát quái, vẫn là cùng với Tô Hồng Liên. Hai người họ bị đám chó săn chụp được khi ở sân bay. Lúc này, trong lòng Hà Đinh Đương hung hăng mắng thầm, loại yêu tinh đó, nói không chừng bây giờ lại đang núp ở góc tường nào đó cười trộm rồi, trong cái vòng giải trí này, thủ đoạn bẩn thỉu nào mà cô còn chưa từng thấy chứ.
Kết quả, vừa mới quay đầu lại, đã nhìn thấy Boss lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng cô, ánh mắt không tập trung nhìn chằm chằm vào cô. Mới vừa rồi, ông chủ nghe xong một cú điện thoại liền hào hứng đi ra ngoài.
Sao bây giờ, boss đại nhân nhìn giống như một cái xác chết thế này, à không, thật ra là một cái xác chết đẹp trai mới đúng.
Hà Đinh Đương cầm cuốn tạp chí lén lút giấu về phía sau, cô không thể để ông chủ biết được bản thân mình trong giờ làm việc lại lén lút đọc tạp chí bát quái được. Nhưng đã quá trễ, tạp chí trong tay cô đã bị đoạt lấy với tốc độ kinh hồn.
Sau đó, Boss đại nhân càng xem mắt càng trợn tròn, tay càng siết càng chặt, tiếp theo, ông chủ phá lên cười ha ha, vừa cười vừa nói: "Thì ra là vậy, không trách lại nói lời tuyệt tình như vậy, thì ra là ghen, nói gì mà muốn vứt bỏ tôi."
Hà Đinh Đương cảm thấy giờ khắc này nhất định mình đang bị ảo giác, thế này là tự biên tự diễn hả? Làm sao có thể?
Khi Hà Đinh Đương khôi phục lại tinh thần thì boss đã biến đi như một cơn lốc. Mang cả cuốn tạp chí bát quái kia đi theo.
Lòng của Mông Qua đang dần chìm xuống từng chút một, bởi vì Hạ Nhật nhìn rất chăm chú quyển tạp chí mà anh mang tới, sau khi xem xong cô bình tĩnh hỏi một câu: "Anh đưa tôi xem cái này là có ý gì?"
Vẻ mặt này, rõ ràng là lần đầu thấy quyển tạp chí.
"Không có gì, anh chỉ muốn giải thích với em, anh cũng không biết chuyện ngày đó Tô Hồng Liên ngồi cùng chuyến bay với anh. Anh với cô ấy thật sự không có gì cả, A Nhật, em phải tin anh.."
Nói xong Mông Qua liền nhếch môi cười khổ, muốn cô tin tưởng anh, những lời như vậy ngay cả anh cũng cảm thấy giễu cợt.
Rút lại quyển tạp chí trong tay Hạ Nhật, xem ra là anh tự mình đa tình.
Hà Đinh Đương cảm thấy buổi chiều nay boss của cô thật sự là... có chút điên cuồng.
Nhìn quyền tạp chí nằm trong thùng rác, trong lòng Hà Đinh Đương thầm thoải mái. Boss đại nhận vừa mới hạ lệnh mật rồi, muốn "gϊếŧ chết" bọn họ, muốn tòa báo đó phải đóng cửa, muốn người đưa tin bài báo này không còn đường sống trong thành phố này nữa.
Bắt đầu từ hôm đó, Mông Qua cũng không tới tìm Hạ Nhật gây phiền toái nữa, bất quá...
Sau buổi trưa ngày đó, Hạ Nhật nghênh đón trận nổi giận đùng đùng của Thành Chí Cao.
Vị sư huynh này mang một bộ dạng rất giận dữ đến nỗi các bắp thịt đều co quắp, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Hạ Nhật này, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi, cô quả là có tài thật đấy! Có thể làm cho Mông Qua người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế kia. Bây giờ, em trai cô cũng tốt cả rồi, tại sao cô vẫn muốn ép cậu ấy vào đường chết như vậy, tha thứ cho một người khó đến thế sao? Thời gian các người ở bên nhau là giả sao?
"Thành Chí Cao, cậu cũng đánh giá cao tôi quá rồi đấy. Tôi làm gì có cái bản lĩnh đó. Tôi làm sao có cái bản lĩnh đó cơ chứ?"
"Không, Hạ Nhật! Cô có đấy! Cô còn không biết sao? Ngày đó tên tiểu tử kia nghe tin cô trở về thì suиɠ sướиɠ như được mùa vậy, ai ngờ lúc đến sân bay lại bị cô chơi một vố. Đêm đó cậu ấy đến quán bar của tôi, nốc rượu cả đêm, ai khuyên cậu ấy cũng không nghe. Tôi tức lên mới nói có ngon thì đem cô ta bắt lại, rồi trói lại bên người đi. Nhưng cậu ấy lại nói, không được, cô ấy sẽ tức giận, như vậy tớ với cô ấy liền chân chính xong luôn."
"Kết quả là uống đến mức "vứt" mình vào bệnh viện. Lúc đó là rạng sáng phải làm phẫu thuật, cắt mất manh tràng. Cô nói xem đó chẳng lẽ không phải là vì cô?"
Tâm Hạ Nhật loạn như ma, Mông Qua? Anh ấy làm phẫu thuật? Cắt manh tràng?
"Còn nữa, bộ dạng cậu ấy bây giờ tôi nhìn còn thấy đau lòng. Có lúc tôi ngủ canh chừng ở đó một đêm, cậu ấy một câu cũng không nói, giống như một người không có linh hồn vậy. Hạ Nhật, cô đừng để chuyện của mình lâm vào bế tắc. Nếu cứ như vậy, nói không chừng, cuối cùng hạnh phúc của hai người lại bị hủy hoại trên chính tay của hai người."
Hạ Nhật đem vùi sâu cơ thể mình trên ghế salon, mặt úp vào hai lòng bàn tay.
Thành Chí Cao ngồi xổm xuống, tay vuốt tóc cô:
- Hạ Nhật à, sau khi tớ nói ra chuyện này khi vọng cậu đừng quá đau lòng. Hôm qua Lão gia tử vừa mới được chuẩn đoán là bị ung thư.
Đầu óc Hạ Nhật choáng váng.
Hoàng hôn khép lại, Hạ Nhật đẩy cửa phòng bệnh của Mông lão gia ra, nhìn thấy được ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đang dần hao gầy của ông. Trong phòng có bốn người, đứa bé năm tuổi đang ngồi chơi, vợ chồng Mông Hữu Bác ngồi một bên, không thấy Mông Qua đâu.
"Ông nội." Đứng ở cửa, Hạ Nhật gọi một tiếng.
"Ừ." Mông lão gia vẫn giống như trước, thanh âm cởi mở: "Cháu đến đấy à, ăn cơm chưa?"
Gật đầu một cái, Hạ Nhật không nhịn được nữa, chôn mặt trên tay của Mông lão gia, nói không lên lời: "Tại sao có thể như vậy? Ông nội, tại sao lại như vậy? Lần trước không phải ông vẫn còn rất khỏe mạnh sao."
"Con bé ngốc này." Mông lão gia đưa tay ra vuốt đầu cô: "Sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên. Nhưng mà cháu không cần phải lo lắng, có lẽ ông trời cũng không bỏ được ông, bác sĩ mới vừa nói, may mắn là phát hiện sớm, chỉ cần làm giải phẫu cắt bỏ bộ phận mang tế bào ung thư là được. Chú Mông đã liên liên lạc với những chuyên gia nước ngoài về phương diện này rồi."
"Thật sao? Là thật sao ạ?"
"Đương nhiên là thật, không tin cháu hỏi chú Mông thử xem."
Mông Hữu Bác ở bên cạnh gật đầu một cái, mỉm cười nhìn Hạ Nhật.
"Dọa chết cháu rồi." Trong lòng Hạ Nhật buông lỏng một chút, đột nhiên cô bị sái chân, sau đó té lăn ra đất, đứa trẻ bên cạnh xì cười một tiếng, Hạ Nhật ngượng ngùng bò dậy từ dưới đất.
Thím Mông chỉ đứa bé nói, đó là Tiểu Thạc.
Đứa bé này có một đôi mắt tròn vo, trong mắt mang một nỗi buồn tư lự, cô đưa tay chạm vào đỉnh đầu cậu bé, cậu bé liền vui vẻ cười hihi: "Chị ơi, mới vừa rồi dáng vẻ chị ngã trông rất buồn cười đấy ạ."
~~~~~~~~~~~~~
Đứng ngoài phòng của Mông Qua, Hạ Nhật gõ cửa một cái. Người bên trong không để ý chút nào, gõ hồi lâu vẫn không thấy đáp lại.
"Mông Qua, là tôi." Hạ Nhật gõ thêm cái nữa. Quản gia nói với cô rằng Mông Qua từ bệnh viện về liền tự nhốt mình trong phòng.
Người bên trong vẫn không trả lời, Hạ Nhật cố chấp đứng chờ ở đó.
Hồi lâu, cửa mở ra, Mông Qua mặt mũi nhợt nhạt xuất hiện.
"Mông Qua..." Hạ Nhật nuốt nước miếng một cái, Mông Qua đứng trước cửa sổ, đưa