Dịch: Duẩn Duẩn
Cô gái ấy dần biến thành cảnh xuân tươi đẹp trong nỗi nhớ vô vàn, luôn sưởi ấm trái tim anh như làn gió xuân dịu dàng.
Thành Chí Cao chuyển lời của Hạ Nhật cho Mông Qua. Nghe thế, Mông Qua nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói, để bác sĩ phẫu thuật cho tôi đi!
Hạ Nhật vén lên một góc rèm, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những chiếc xe khả nghi đậu ở dưới tầng, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi. Mấy tên chó săn ấy chẳng phân biệt ngày đêm túc trực trước cổng tiểu khu. Nếu không nhờ an ninh nghiêm ngặt của tiểu khu, e rằng bọn họ đã trà trộn vào từ đời nào.
Kể từ khi Mông Qua và Tô Hồng Liên gặp tai nạn xe đến giờ, giới truyền thông lại bắt đầu nhiệt tình săn đón tin tức, bởi nhẽ Mông Qua là lãnh đạo cao nhất của T.R, hơn nữa còn xuất thân từ gia tộc họ Mông, chính vì thế, trong lúc nhất thời vụ này đã xôn xao khắp cả thủ đô.
Có rất nhiều ý kiến trái chiều về nguyên nhân tại sao Tô Hồng Liên và Mông Qua lại cùng gặp tai nạn xe vào lúc rạng sáng, đặc biệt là sau khi Mông Qua tổ chức họp báo để thông báo với thế giới rằng anh đã kết hôn, vụ tai nạn xe này đã hoàn toàn biến thành một sự cố bất chính. Những tên chó săn gửi được mùi nên nằm vùng ở đây mỗi ngày.
Cánh truyền thông không chụp được bất kỳ một tấm ảnh nào của vợ Mông Qua ở bệnh viện, vì thế tin đồn về việc tan vỡ giữa anh và vợ mới cưới được lan truyền rộng rãi, các phóng viên chuyên nghiệp bắt đầu 'há miệng chờ sung'.
Hạ Thiên đến thư phòng. Mấy hôm nay Hạ Nhật không trốn trong phòng ngủ thì cũng ngồi lì trong phòng sách, rất ít nói.
Cậu thở dài một hơi rõ to, ngồi xuống trước mặt Hạ Nhật: "Chị à, nếu thấy lo thì đến thăm anh ta đi, mai em đưa chị đi nhé?"
Suốt mấy hôm nay, Mông lão gia đã đến đây vài bận, vợ chồng nhà họ Mông cũng ghé thăm, bạn bè của Mông Qua cũng tới, tất cả đều mong Hạ Nhật đến bệnh viện thăm Mông Qua. Nghe nói sau khi phẫu thuật xong, Mông Qua không được ổn định và có chút ưu tư. Nhưng chị của cậu ấy à - đều tiễn họ đi hết, không nói đến mà cũng chẳng nói không đến.
Hạ Nhật cười, gấp sách lại: "Hạ Thiên, có một số chuyện em không hiểu. Chị không đến thăm anh ta là có lý do của riêng chị."
"Vậy..." Hạ Thiên ngập ngừng: "Mình có đi Argentina nữa không?"
"Đi chứ." Hạ Nhật nhìn Hạ Thiên, xem chừng, em trai của cô rất mong chờ được đến Argentina: "Chúng mình nhất định sẽ tới đó."
***
Tối muộn ngày thứ năm, Hạ Nhật gặp được Tô Hồng Liên. Cô ta xuất hiện ở cửa, bận chiếc áo khoác liền nón, trên trán có sợi dây tua rua, lúc bước đi không phát ra chút ánh sáng.
Cô ta tắt hết đèn trong phòng khách trên lầu hai, chỉ để lại một ngọn đèn tường mờ mờ u tối, ngồi ở đó, nhìn cô đau đáu nói: Thế này tôi mới có can đảm để nói ra tất cả.
Đốt một điếu thuốc, vùi người vào sô pha, cô ta chậm rãi kể.
"Vẫn còn oán hận à? Thật ra cô không cần phải thế. Về phần tại sao tôi lại ở cùng với Mông Qua đêm đó, thật sự rất đơn giản. Người đại diện của tôi nhìn thấy Mông Qua đang say khước ở quán bar nên gọi ngay cho tôi. Cô biết không? Mấy ngày nay muốn gặp được Mông Qua còn khó hơn lên trời, vì quá nhớ anh ta nên tôi đích thân chạy tới đấy. Nhưng cô đoán được lúc ấy anh ta thế nào không? Vừa thấy tôi liền ngoắt đầu bỏ đi, song tôi vẫn mặt dày, len lén bám theo anh ta đến quán bar khác như một con chuột cống, nhìn anh ta vừa nốc rượu vừa soạn tin nhắn. Trong lòng tôi thừa hiểu những tin đó đều được gửi cho cô."
Tô Hồng Liên chợt cười rộ: "Lúc đó trông anh ta rất nghiêm túc. Cho đến nay tôi không hề hay biết anh ta là một người kiên nhẫn tới vậy."
Hạ Nhật rút một điếu trong bao thuốc của Tô Hồng Liên rồi châm lửa.
"Sau đó có vẻ anh ta đã uống quá nhiều, người pha chế rượu đến khuyên anh ta, nhưng anh ta nói với cậu chàng rằng: A Nhật sẽ đến đón tôi, người phụ nữ ấy ghét tôi uống rượu nên cô ấy sẽ tức giận nếu biết tôi uống rượu. Tôi đang muốn chọc tức cô ấy, muốn gây rối với cô ấy. Một lát sau, anh chàng bartender đùa rằng: Tôi nghĩ người phụ nữ của anh sẽ không đến đón anh đâu. Nghe thế, anh ta cho cậu chàng một trận nhừ tử, kết quả bị bảo vệ trong quán mời ra ngoài."
"Lúc đó anh ta còn tính tự lái xe, nom anh ta say đến bét nhè như thế sao có thế lái xe? Thế nên tôi cản anh ta lại. Anh ta nhìn tôi hồi lâu rồi chợt thốt một câu: Cô không phải Hạ Nhật. A Nhật sắp rời xa tôi rồi. Cô ấy sẽ đi tìm một gã đàn ông khác. Sau đó lại tiếp tục lè nhè: Không được, cô ấy chỉ thuộc về mình tôi, dù chết cũng sẽ không để cô ấy rời xa tôi. Tôi phải lái xe đến sân bay đón cô ấy."
"Tôi sợ anh ta xảy ra chuyện nên đành lái xe của anh ta đến sân bay. Suốt cả quãng đường, anh ta cứ gọi tên cô mãi. Cô biết chứ? Tôi ghét anh ta gọi tên cô đến dường nào, cho tới tận bây giờ anh ta chưa từng gọi tên tôi như thế. Tôi giận dữ dừng xe lại, hét lớn rằng, A Nhật của anh đã không cần anh nữa, không một người phụ nữ nào có thể chịu đựng được khi bị người đàn ông của mình lừa dối hết năm lần bảy lượt, thế nên tất nhiên cô ta sẽ chọn một người đàn ông trung thành với mình. Mông Qua à, anh đừng diễn nữa. Nói xong tôi cảm thấy cực kỳ khoái trá, ngược lại anh ta rất bực tức, mắng cha mắng mẹ gã đàn ông Trình Như Thánh của cô hồi lâu, sau đó bảo để anh ta lái xe. Nghe vậy tôi hoảng sợ, vội nắm tay anh ta la lớn: Mông Qua, anh điên rồi, anh muốn chết à?"
"Anh ta cười khằng khặc, bảo rằng, nếu tôi chết, A Nhật sẽ không đi tìm gã đàn ông kia chứ. Nếu tôi chết, A Nhật có hối hận hay không? Người luôn luôn hối hận là tôi, lúc này tôi cũng muốn làm một chuyện khiến cô ấy phải hối hận. Thế là anh ta cầm điện thoại lên, soạn cho cô một tin nhắn. Gửi xong anh ta nói, nếu người phụ nữ kia không hồi âm lại trong vòng năm phút, tôi sẽ làm một chuyện khiến cô ấy phải hối hận. Qua năm phút, cô không hề gửi tin lại, anh ta quyết định nổ máy."
"Ngốc nhỉ? Đúng là ngốc không thể tả. Mông Qua lại dám làm chuyện đó vì một ả đàn bà. Nực cười quá phải không? Thế nhưng người còn nực cười hơn là tôi. Cô biết khi ấy tôi nghĩ gì không? Khi ấy tôi nghĩ, vậy cũng tốt! Được chết cùng anh ta thế thì còn gì bằng, đơn giản kết thúc hết tất cả cho xong. Mông Qua phóng xe cực nhanh, như thể muốn bay thẳng lên trời. Ngay lúc tôi tưởng rằng cả hai đã bay lên thiên đàng thì anh ta đột nhiên nói: Không được, chú Hạ cũng chết vì tai nạn xe, tôi không thể để A Nhật trải qua cơn ác mộng ấy lần nữa. Cô ấy sẽ không chịu đựng nổi."
"Tiếc là tốc độ xe quá nhanh, dù anh ta có phanh gấp thế nào, cuối cùng vẫn xảy ra tai nạn."
Trong màn đêm tăm tối, Tô Hồng Liên bật cười khúc khích, nụ cười dai dẳng chẳng chịu dứt.
"Lúc nằm trên cáng cứu thương, mặt anh ta nhuộm đỏ màu máu, trông xấu xí biết bao. Mông Qua của Tô Hồng Liên rốt cuộc đã chẳng còn đẹp trai như xưa nữa. Lúc bác sĩ đến chỗ chúng tôi, cô biết anh ta nói với bác sĩ thế nào không. Anh ta một mực kéo