Dịch: Duẩn Duẩn
Hành sự xong, cả hai cùng nằm chen chúc trên cái ghế sô pha.
Mông Qua nhìn Hạ Nhật chăm chú. Cô nàng này sau cuộc yêu trông cực kỳ quyến rũ, làn da trắng sữa hiện lên làn triều đỏ nhạt, Mông Qua lại nuốt nước miếng, ngặt nỗi bây giờ có chuyện quan trọng hơn.
"A Nhật, tháng sau mình tổ chức đám cưới nhé! Chẳng phải em bảo đợi ông nội xuất viện rồi sẽ bàn tiếp chuyện của chúng mình sao?" Trước mắt, anh phải triển khai kế hoạch này, không muốn đến chân mới bắt đầu rối lên rồi lại vỡ lỡ hết cả ra.
Hạ Nhật nhìn những bản thiết kế rơi vương vãi dưới đất, từng tờ từng tờ một như biến thành khuôn mặt dữ tợn của A Thụ, đột nhiên thấy rùng mình một cái, nổi hết cả da gà.
"Hay là thôi vậy, chờ đến cuối năm cũng được mà anh. Vài hôm nữa em phải đến Bắc Kinh, sau đó lại bận rộn mấy tháng liền, không có thời gian để chuẩn bị hôn lễ. Để đến cuối năm nha anh!"
Mông Qua tức đến nghiến răng nghiến lợi. Kim Tae Woo chết tiệt, làm cái trò gì không làm lại xếp vở ca kịch ấy vào trúng cuối năm chứ, đúng là thứ chuyên phá hoại người khác!
Nhìn vẻ mặt xám xịt của Mông Qua, Hạ Nhật thấy ngứa ngáy trong lòng, bất giác ôm đầu anh vào ngực dỗ dành.
"Mông Qua, đợi cuối năm có được không anh? Hửm..."
Chữ 'Hửm' của Hạ Nhật mềm mại vô cùng, dập tắt cả nùi bực tức trong bụng anh, nhưng nó lại làm bùng lên một ngọn lửa khác.
Song cô nàng vẫn không hề hay biết, còn muốn lấy lòng anh: "Mông Qua, nghe những điều anh nói lúc phỏng vấn hay lắm, trong lòng em thấy rất vui..."
Hạ Nhật còn chưa kịp nói xong, cả cơ thể đã bay lên không.
"A Nhật, nếu em thích nghe, lên giường anh sẽ nói cho em nghe." Mông Qua cảm thấy trên sô pha không thể phát huy được năng lực vốn có của mình, bây giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc lên giường ngay và luôn.
Hạ Nhật trợn trắng mắt, ông chồng của cô quả thực là tràn trề tinh lực.
***
Tô Hồng Liên gặp lại Mông Qua tại trường đua ngựa ở Hồng Kông vào cuối tháng Ba. Lúc đó cô ta đang đi giải sầu cho khuây khỏa, còn Mông Qua thì đi cùng với một đám người. Nghe nói, lần này T.R có ý định mở công ty sản xuất ở Hồng Kông, hơn nữa còn muốn niêm yết trên sàn chứng khoán và trở thành một công ty đại chúng.(*)
(*)Nguyên văn 挂牌上市: IPO (Intial Pulic Offering), nghĩa là "Phát hành lần đầu ra công chúng", dùng để chỉ một công ty lần đầu tiên huy động vốn rộng rãi từ công chúng thông qua việc lần đầu phát hành cổ phiếu và đưa lên sàn chứng khoán.
Mông Qua đeo chiếc kính râm bản lớn, giang nắng giang mưa đi theo những người đó.
Chỗ ngồi hai người họ cách rất gần, Tô Hồng Liên nghiêng mặt nhìn Mông Qua, tự hỏi không biết có phải do anh đeo chiếc kính râm lớn quá hay không mà không nhìn thấy cô ta. Mà làm sao có thể nhìn thấy chứ? Nếu thấy anh ta không trốn luôn mới lạ, khoảng thời gian ở Bắc Kinh, anh ta chả phải tránh cô ta như tránh tà đấy sao.
"Chị à, chị vẫn còn nhớ tới anh ta à?" Tiểu Vi bất lực.
Đúng vậy! Vẫn còn nhớ tới anh, nhớ tới anh như một thói quen trong vô thức. Cô ta luôn dành cả thời gian dài để nghĩ, không biết bây giờ anh đang làm gì, đang suy tư chi và tâm trạng hiện tại có vui hay không.
Tô Hồng Liên viết một tờ giấy nhỏ để Tiểu Vi đưa tới cho Mông Qua.
Trên đấy chỉ viết một dòng rất ngắn gọn: Mình gặp nhau nhé, lần cuối cùng.
Hơn nửa tiếng sau, bọn họ gặp nhau trên tầng thượng, không ai nói với ai câu gì.
"Hạ Nhật không nói với anh chuyện gì ư?" Hồi lâu sau, Tô Hồng Liên mới lên tiếng.
Cô ta vẫn không có đủ can đảm để nói cho Mông Qua biết bí mật ấy. Cũng bởi thế mà sau khi kể xong với Hạ Nhật cô ta liền trốn đến Hồng Kông.
"Cô ấy phải nói với tôi chuyện gì cơ?" Mông Qua tháo kính xuống, trong mắt có tia cảnh cáo: "Hồng Liên, hai chúng ta không thể yên tĩnh sống cuộc đời của nhau được sao?"
Bầu trời trên sân thượng cao lồng lộng, khoảng xa rộng thênh thanh, Tô Hồng Nhiên bỗng nhiên nhớ đến chuyến tàu lửa mà cô ta ngồi cùng Mông Qua đi về phía Nam không có mục đích, lúc đó chỉ có hai bọn họ, đi tới một vùng đồng bằng mênh mông, bầu trời trên cao cũng bao la rộng lớn như thế. Lúc đó bọn họ hạnh phúc biết bao nhiêu, nhưng cớ gì đến cùng lại ra nông nỗi này?
"Mông Qua, em hỏi anh một câu, nếu không có chuyện của Hạ Thiên, chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau chứ?"
Câu hỏi này cô ta đã cất giấu trong lòng rất lâu rồi, trước kia không dám hỏi, mà có lẽ là không dám đụng đến.
"Không biết. Cuối cùng rồi tôi cũng sẽ để ý đến A Nhật."
Tô Hồng Liên cười ảm đạm, cô ta vốn biết câu trả lời sẽ như vậy.
"Trước đây, tôi luôn cảm thấy vô cùng khó chịu mỗi khi cô ấy rơi nước mắt, bởi lẽ ai rơi nước mắt cũng chẳng quan trọng, nhưng chỉ mỗi mình cô ấy là không thể rơi nước mắt, cô ấy phải luôn luôn vui vẻ mới phải. Những lúc cô ấy gần gũi với dì nhỏ, tôi cũng cảm thấy rất tức giận, bởi lẽ không ai trên thế giới này đứng về phía tôi cũng không sao nhưng cô ấy nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với tôi, bất kể là tôi đúng hay sai. Đến tận bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra cực kỳ lâu trước kia, cô ấy đã là độc nhất vô nhị đối với tôi. Thế nên cuối cùng tôi cũng sẽ để ý đến cô ấy."
Tô Hồng Liên thực sự biết ơn nghề diễn của mình, cố gắng giữ lấy những giọt nước mắt đang trực trào nơi khóe mắt. Cô ta muốn ra đi một cách phóng khoáng và tiêu sái nhất.
Lúc cả hai xuống lầu thì nghe thấy tiếng nháy màn trập, Mông Qua biến sắc trong phút chốc, vừa gọi điện thoại vừa đuổi theo tên chó săn, giọng hổn hển gấp gáp.
"Chặn cửa lại ngay cho tôi, không được phép cho ai mang camera ra khỏi đó. Tôi không muốn bất kỳ bài báo sai sự thật nào xuất hiện trước mặt vợ tôi."
Tô Hồng Liên lủi đến một nơi không có ai, sau đó rút điếu thuốc châm lửa.
***
Đầu tháng Tư, định mệnh bất ngờ ập đến, Hạ Nhật mang thai.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, bác sĩ nhà họ Mông đến đo huyết áp cho ông cụ, Hạ Nhật cảm thấy dạo gần đây cơ thể mình có vẻ là lạ nên nhờ ông xem giúp luôn cho mình.
Sau khi xem xong, bác sĩ cười híp mắt nhìn Mông lão gia: Chúc mừng cụ ông, cháu dâu ông có tin vui rồi.
Bấy giờ cả nhà họ Mông mừng rơn, la hét rầm trời, Mông lão gia đè chặt hai vai Hạ Nhật, giọng run run.
Hạ Nhật nhìn Mông Qua, chau mày, tên này phản ứng gì kỳ vậy, chả phải mới đây còn ghen tị Giang Hạo Thiên đã được làm bố đấy ư. Cô khó hiểu đụng anh:
"Bố đứa bé à, anh sắp làm cha rồi đó, mau tỏ thái độ gì đi chứ."
Đương nhiên Mông Qua có tính toán của riêng mình. Trước đây thì khác, lúc đó là khoảng thời gian 'đặc biệt' nên phải sử dụng cách 'đặc biệt', nay báo động của hôn nhân đã được dỡ bỏ nên trước mắt anh không muốn có con. Anh còn muốn hưởng thụ thế giới hai người với Hạ Nhật, hơn nữa nói chi đến việc anh với cô gần đây như 'cá gặp nước', chẳng lẽ bây giờ lại muốn anh làm hòa thượng.
Trông vẻ mặt Mông Qua là đoán được suy nghĩ trong lòng anh, Hạ Nhật chợt cảm thấy lạnh buốt, nói nhỏ với anh: "Vui lên cho em."
Thế là, Mông Qua liền cười toe toét.
Thế nhưng những lời bác sĩ nói tiếp đó lại khiến Hạ Nhật và Mông Qua xấu hổ không thôi.
"À, Tiểu Qua này, cơ thể Hạ Nhật gần đây có chút suy nhược, xem chừng là lao lực quá độ, cháu phải chú ý hơn đấy nhé. Kê ít thuốc cho con bé bồi bổ."
Ông nội cười hơ hớ, vợ chồng nhà họ Mông đương nhiên là hiểu ý, ngay cả Hạ Thiên đứng bên cạnh cũng sượng sùng hết nhìn Đông rồi