Sau đó Giang Nguyệt cũng tỉnh táo lại, cô nhìn Thời Dao như sinh vật lạ, nhìn từ trên xuống dưới vài vòng, sau đó mới nhẹ giọng hỏi đầy nghi ngờ: “Cậu… cậu là Thời Dao sao?”
Thời Dao cầm thẻ sinh viên trên bàn học của mình: “Có cần phải kiểm tra một chút không?”
Người cuối cùng hoàn hồn về là Hà Điền Điền, cô nhanh chóng giật thẻ sinh viên trên tay Thời Dao, thấy khuôn mặt trong thẻ và người bên ngoài như đúc, sau đó mới từ từ cảm thán một câu: “Dao Dao, thì ra cậu không phải chỉ biết ăn a…”
“Mình chỉ giỏi nhất là ăn, chứ KHÔNG PHẢI CHỈ BIẾT ĂN!”
Thời Dao trả lời Hà Điền Điền xong, lại nhìn mọi người trong phòng một chút, nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt của bọn họ, cô không nhịn được, lẳng lặng nói thầm trong lòng: “Thật kỳ lạ, mình cũng đâu có làm gì ghê gớm, sao mọi người lại nhìn mình đầy khiếp sợ như nhìn thấy quái vật vậy?”
Thời Dao vừa buồn bực, vừa mở diễn đàn trường lên, bắt đầu đăng ký tài khoản.
Sau khi đăng ký xong, lúc cô nghiêng đầu suy nghĩ nên đặt tên là gì, ba người phía sau mới bắt đầu tỉnh táo lại.
“Mình vốn cho rằng Thời Dao là con người rất ngây thơ thanh thuần, nhưng không ngờ lại là một chân nhân bất lộ tướng.”
“Đột nhiên cảm thấy hình tượng của Thời Dao trong lòng mình, đang tiến hóa từ một cô bé đáng yêu biến thành một thiếu nữ trưởng thành rồi…”
“Từ trước đến giờ, mình cứ nghĩ Thời Dao là người chỉ biết nhờ mình mua đồ ăn thôi, giờ mình mới biết trước đây bản thân đã thiển cận như thế nào.”
- Dao Dao, cậu đang làm gì vậy? - Giang Nguyệt lúc này mới nhìn tới diễn đàn của trường, nên hỏi.
- Mình đang đăng ký tài khoản a… - Thời Dao trả lời, dừng một chút, cô lại nói:
- Nhưng không biết nên lấy tên gì…
Hà Điền Điền: “Chuyện này dễ ẹc, lá sen Hà Điền Điền, Mật Ong có văn hóa!”
Giang Nguyệt: “Cắt! Cũng không có ai yêu Lý Dịch Phong bằng cậu…”
Lãnh Ôn: “Hai người góp ý có tính xây dựng
một chút được không vậy? Lấy tên trên wechat, một lát cả trường đều biết các cậu là ai!”
Giang Nguyệt: “Vậy… phải lấy tên gì bây giờ…”
- Các cậu không cần cãi nữa, Dao Dao đã đặt được một cái tên rất hay rồi…
Lãnh Ôn vừa nói xong, tất cả mọi người đều hướng mắt về màn hình, sau đó lẩm nhẩm đọc: “Bánh Bao chiên tôm hùm và mỳ sợi”
- …
Cả tập thể đều yên lặng trong ba giây, sau đó nhìn nhau gật đầu, tâm ý tương thông lên tiếng nói: “Thời Dao rất có phong độ!”
Trong lúc họ nói chuyện, Thời Dao đã nhanh chóng gõ bàn phím.
“Hoa khôi của Đại Học G, Tần Y Nhiên chính là Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố”
- Phụt, Dao Dao, cái tiêu đề này nghe cũng rất tuyệt! - Giang Nguyệt không nhịn được, cười phì.
- Đâu chỉ là tuyệt, mà là quá tuyệt!
Trong lúc Hà Điền Điền nói chuyện, Thời Dao đã gõ đến phần chính của tin tức: “Thật không ngờ, Hoa khôi của Đại học G lại chính là Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố. Không nói nhiều phí lời, mọi người cứ xem những bằng chứng dưới đây là hiểu.”
Lãnh Ôn: “Cái văn phong này đúng là sắp nát rồi, ban đầu là Lâm Gia Ca dùng, giờ lại đến cậu dùng. Liệu sau này có phải câu này sẽ trở thành trào lưu, ai viết tin tức đều sẽ dùng câu này không?”
- Nếu muốn đánh kiểu gậy ông đập lưng ông thì phải dùng văn phong của cô ta chứ, chắc cô ta cũng thích mà, mình chỉ chiều lòng cô ta thôi! - Thời Dao nói xong, liền bắt đầu đăng ảnh chụp màn hình hôm qua cô đã thu thập được lên.