Anh nhìn Thời Dao một lát, vươn tay lấy một chai nước rồi vặn mở nắp chai, sau đó mới ném vào trong ngực cô: “Anh tặng chai này cho em.”
Giọng anh trầm thấp, âm sắc tốt, giống như đang nói ngay bên tai cô vậy.
Đại não của Thời Dao không chịu sự khống chế choáng váng một giây, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì ánh nắng đã chiếu xuống người cô lần nữa, anh đã xoay người rời đi.
Gió xuân mềm mại thổi tới, Thời Dao nhìn bóng lưng của Lâm Gia Ca, quần áo thể thao màu trắng bị gió thổi cho phồng lên, vài sợi tóc nghịch ngợm bay lung tung.
Mấy học sinh nam thấy Lâm Gia Ca đi rồi, cũng đều rời đi theo.
Chàng trai áo vàng là người cuối cùng bước đi, trước khi đi, còn không quên cợt nhả hỏi Lãnh Ôn một câu: “Bạn học, em thật sự không nghĩ đến việc cho anh số điện thoại sao?”
Gương mặt Lãnh Ôn lạnh lẽo, không có chút ý muốn mở miệng nói chuyện.
Chàng trai kia cũng không tức giận, nụ cười trên mặt còn sáng hơn cả ánh mặt trời: “Không sao, bạn học, một ngày nào đó, em sẽ cho anh số điện thoại của em.”
Người mặc áo xanh biển đi được một đoạn, nghe được câu nói này liền phụt cười một tiếng, quay đầu thúc giục: “Có nhanh đi chơi bóng rổ không.”
Chàng trai áo vàng phất tay với Lãnh Ôn, để lại một câu “Hẹn gặp lại”, sau đó liền chạy bộ rời đi.
Chờ đến khi không còn bóng dáng của mấy chàng trai nữa, Hà Điền Điền vừa mở nắp chai vừa say mê mở miệng: “Oa, nam thần của tớ thật đẹp trai a, vậy mà anh ấy lại mở nắp chai cho Dao Dao, người ta cũng muốn được nam thần mở nắp cho a.”
Giang Nguyệt phối hợp gật đầu: “Bây giờ mình có chút tin vào lời Dao Dao nói tối hôm qua rồi, chỉ là nói đi thì cũng phải nói lại, Dao Dao, có phải trong đầu cậu có một cái hố không a, vị hôn phu tốt như vậy mà không cần, lại đi nghĩ cách giải trừ hôn ước, đầu óc cậu không bị hỏng chứ?”
Hà Điền Điền: “Đúng a! Dao Dao, đây là đời trước, không không không, là đời trước, đời trước nữa, đời trước
trước nữa…… Tu luyện ra được phúc khí này a, vậy mà cậu không biết quý trọng!”
Bạn tốt gì đó đều chỉ để nói chơi mà thôi, đụng phải nam thần không phải cũng lựa chọn từ bỏ cô sao?
Thời Dao chu cái miệng, cúi đầu uống hồng trà.
Giang Nguyệt: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Dao Dao, cậu có thể có chút tiền đồ không, vừa rồi cậu nói nghiêm túc à, chỉ có thể chọn một chai sao?”
Hà Điền Điền: “Đúng a, Dao Dao, bọn mình mất hết mặt mũi rồi! Mặt mũi của toàn bộ ký túc xá bị cậu ném hết rồi!”
Thời Dao một hơi uống hết hơn phân nửa chai hồng trà, ngẩng đầu, rất có đạo lý nói một câu: “Mặt mũi không thể ăn được.”
Giang Nguyệt: “Nói rất đúng nha, mình không có cách nào cãi lại được!”
Hà Điền Điền: “Cũng may mặt mũi không thể ăn, nếu có thể ăn khẳng định bị Dao Dao ăn sạch!”
Lãnh Ôn lại như không phản ứng kịp, nói tiếp: “Nói như vậy, mặc kệ thế nào, ký túc xá chúng ta nhất định sẽ mất mặt á!”
Hà Điền Điền: “Bạn học Lãnh Ôn, cậu đừng nói Dao Dao, cậu thật sự không suy nghĩ gì về anh trai số điện thoại sao? Mình cảm thấy anh ấy cũng không tệ lắm, mạnh hơn mấy người từng theo đuổi cậu nhiều.”
“Anh trai số điện thoại sao? Ha ha, tên mà Điền Điền đặt cho những người theo đuổi kia luôn có thể khiến mình buồn cười, cái gì mà chàng trai bồn cầu, Địa Trung Hải……” Giang Nguyệt nói, nhìn về phía Lãnh Ôn: “…… Ôn, mình cũng cảm thấy anh trai số điện thoại không tồi.”
Thời Dao chỉ lo uống đồ uống đã đầy miệng, giơ chai trà lên bày tỏ đồng ý.
Lãnh Ôn rũ mắt, biểu cảm đã lạnh lẽo đến cực hạn, “Mình nói rồi, mình không có hứng thú với con trai.”