Lâm Gia Ca ngừng bước chân.
Hạ Thương Chu cho rằng mình đang có hy vọng, nhìn Lâm Gia Ca, lại gọi:
- Papa!
Lâm Gia Ca nhìn chằm chằm Hạ Thương Chu, lại quay về phía bàn mình, lấy một tờ giấy, viết loạt xoạt gì đó, sau đó đưa cho Hạ Thương Chu:
- Đọc 100 lần, lần sau tôi dẫn cậu đi!
Lâm Gia Ca nhìn chằm chằm Hạ Thương Chu một chút, như không tin tưởng anh sẽ làm như vậy, liền rút điện thoại của mình ra, cầm băng keo dán điện thoại lên gương, sau đó mở chức năng quay phim:
Đứng đây đọc, khi nào xong nhớ lưu lại, tôi sẽ về kiểm tra.
Nói xong, Lâm Gia Ca liền cất bước rời đi.
Lục Bản Lai nhìn về phía Hạ Thương Chu, còn cười trên sự đau khổ của người khác, đắc chí:
- Quả nhiên là papa thương tôi nhất!!
Sau đó liền nhảy nhót đi theo sau Lâm Gia Ca.
Hạ Thương Chu vừa không phục mắng người trong lòng, vừa cúi đầu xuống nhìn mảnh giấy mà Lâm Gia Ca viết cho mình.
Không nhìn còn không sao, nhìn xong liền lạnh sống lưng.
[Ta là xử nam thanh khiết hơn cả Tiểu Long Nữ, không phải là kẻ khó tính.
Từ nhỏ tôi đã không có bạn gái, nên nụ hôn đầu, mối tình đầu, cái ôm đầu, lần nắm tay đầu tiên, vẫn còn.
Ta là người xấu xa nhất vũ trụ, người trong ký túc xá nhìn thấy tôi liền ăn cơm cũng nuốt không trôi!]
- - -
Từ sau khi cãi nhau trong game xong, cả đêm Thời Dao ngủ không được.
Ngay hôm sau, tin wechat từ nhóm [ Lại Bấm Lộn ] có gửi tới, cô cũng không dám đọc.
Từ trước đến giờ cô vốn là người có thể ăn rất nhiều, bữa sáng bữa trưa không bao giờ bỏ qua giờ chỉ ăn nổi được nửa.
Hôm sau không có tiết học, Thời Dao nói với ông nội Lâm sẽ đến thăm ông.
Trên đường đi đến bệnh viện, Thời Dao nhìn qua cửa kính xe, thấy một quán trà sữa.
Cô bảo
tài xế dùng xe, xuống xếp hàng mua một ly.
Trở lại xe, Thời Dao vừa uống trà sữa vừa nghĩ đến chuyện hôm trước mình diss [111111] trong game lần thứ n. Nhất thời cô lại không muốn uống nữa.
Tâm tình của Thời Dao cứ như vậy, chất lượng sinh hoạt cũng ngày một kém đi.
Cứ xoắn xuýt như thế này cũng không phải là cách, hay là tìm [111111] nói cho rõ.
Hơn nữa, không phải giọng nói của cô nghe rất êm tai sao? Vả lại anh cũng là người gây sự với cô trước!
Cô việc gì phải như rùa rút đầu như vậy, cứ trốn trốn tránh tránh làm gì.
Ổn định tâm lý xong, Thời Dao đến bệnh viện của ông nội Lâm ngồi xuống, nói chuyện với ông một lúc, khi rảnh mới mở điện thoại ra lên wechat, gửi một tin nhắn cho [111111]:
[Anh có online không?]
Thời Dao không nghĩ [111111] sẽ trả lời tin nhắn của mình ngay lập tức, cứ suy nghĩ sau đó nên nói gì.
Không ngờ cô vừa dựng được câu chữ trong đầu xong, điện thoại lại "ding" mấy tiếng.
Trả lời nhanh như vậy, hình như không giống với tính cách của con số tiên sinh lắm thì phải.
Thời Dao nghĩ vậy nhưng cũng vội vàng nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng nhìn vào mới phát hiện, hình như đó không phải là âm báo wechat từ điện thoại của cô.
Thời Dao đang nghĩ ngợi, Lâm Gia Ca đã vào phòng, trong tay cầm điện thoại cúi đầu đọc tin nhắn.