- Phốc...
Có tiếng cười ở bức tường bên cạnh bàn của hai người họ truyền đến.
Cái người này sao ăn uống thôi mà cũng ồn ào quá vậy, hết làm bể chén rơi đũa rồi giờ còn cười nữa? Yên lặng ăn cơm không được sao?
Có điều, Thời Dao cũng không để ý đến người lạ nhiều lắm, bởi vì vừa hỏi câu này xong, mặt Hàn Cảnh như viết bốn chữ: Không thể tin được lên mặt rồi.
Cô biết, vào lúc này nếu còn có tâm hồn ăn uống thì không được tốt cho lắm, nhưng cả bàn thức ăn như vậy, bỏ phí thì uổng lắm.
Thời Dao cắn cắn môi, nói tiếp:
- Học trưởng Hàn, nhiều đồ ăn như vậy, nếu bỏ đi sẽ thật sự rất tiếc đó.
- Vậy thì...
Thời Dao suy nghĩ một chút, trong phim truyền hình, hình như một người vừa mới từ chối lời tỏ tình của đối phương xong, sẽ có một trong hai người lẳng lặng bỏ đi. Mà thường thì là người từ chối người ta bỏ đi...
Cho nên cô liền nói:
- Nếu như anh có chuyện thì cứ đi trước đi, lát nữa em ăn xong tự đi xe về trường là được rồi.
Như vậy thì tốt rồi, cô vừa có thể cho Học trưởng Hàn một đường lui, vừa có thể xử lý hết đống thức ăn trên bàn.
Sau khi bị Thời Dao từ chối xong, Hàn Cảnh vốn đã cảm thấy mất mát khó chịu rồi, nhưng sau khi nghe cô nói những lời như vậy xong thì lại càng không nhịn được, nở nụ cười.
Cô thật là đáng yêu, lúc nào cũng đáng yêu như vậy, thật sự khiến người ta yêu thương.
Hàn Cảnh hơi rũ mắt, cố gắng kiểm soát giọng nói của mình để nó không quá nặng nề:
- Anh không sao, em cứ tiếp tục ăn đi, anh chờ em, đã trễ như vậy rồi, một mình em về trường không an toàn đâu, anh đưa em về.
Dừng một chút, Hàn Cảnh sợ Thời Dao không yên tâm, còn nói:
- Thời Dao, tuy rằng em đã từ chối anh, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè mà, đúng không?
Thời Dao vui vẻ gật đầu:
- Đương nhiên rồi ạ!!
Hàn Cảnh cầm đũa, gắp cho Thời Dao một miếng cá:
- Ăn nhiều một chút.
Thời Dao lập tức cầm đũa, chiến đấu với đống mỹ thực trên bàn.
Sau một lát, Thời Dao nghĩ đến việc học trưởng Hàn đến đây là vì muốn tỏ tình với cô, vậy mà cô lại từ chối, còn chờ cô ăn xong để đưa cô về, liền nhìn người đối diện một cái, thấy anh ấy chẳng động đũa, liền nói:
- Học trưởng Hàn, anh cũng ăn đi, hôm nay em trả, coi như là cảm ơn anh đã dẫn em đến đây ăn, còn đưa
em về.
- - -
Cơm nước ăn được một nửa, điện thoại di động của Thời Dao lại vang lên.
Lúc cô lấy điện thoại di động ra, còn không quên nhét một miếng cá vào miệng mình.
Thời Dao liếc mắt nhìn màn hình, bấm vào tin nhắn, động tác nhai thức ăn của cô liền dừng lại.
Là... là Lâm Gia Ca nhắn tin cho cô...
Thời Dao dừng một giây, sau đó bấm vào tên của Lâm Gia Ca.
- Đột nhiên ông bị mệt, cứ liên tục gọi tên cô, muốn gặp cô đó.
Thì ra là ông nội Lâm mệt cho nên anh mới liên lạc với cô. Thời Dao nhanh chóng nhắn lại một câu:
- Tình hình của ông nội bây giờ sao rồi?
Lâm Gia Ca đang cầm điện thoại, liền bấm vào tin nhắn đọc, nhưng lại không trả lời câu hỏi của cô mà lại đổi sang một vấn đề khác:
- Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi nói tài xế đến đón cô?
Thời Dao không nghĩ nhiều lắm, chỉ gửi địa chỉ qua cho anh.
Anh nhận được địa chỉ, lại có thêm một tin nhắn mới đến:
- Có tiện đường không?
Cô cũng đã nhắn địa chỉ cho anh rồi, còn hỏi anh có tiện đường không?
Thời Dao âm thầm cầu xin trong lòng:
- Tiện đường, tiện đường đi...
Sau đó, Lâm Gia Ca lại không trả lời tin nhắn của cô.
Thời Dao để điện thoại di động xuống, vừa tiếp tục ăn, vừa áy náy nói với Hàn Cảnh:
- Học trưởng Hàn, xin lỗi, có thể em không về trường với anh được rồi. Em vừa nhận được tin nhắn, ông nội của em đang ở trong bệnh viện có chuyển biến xấu, cho nên em phải đến xem tình hình của ông thế nào rồi.
- Vậy sao?
Hàn Cảnh tuy đã bị từ chối nhưng anh ta vẫn không vì vậy mà từ bỏ hy vọng, rất nhanh liền trả lời:
- Gấp như vậy, anh có xe, để anh đưa em đi sẽ tiện hơn! Ông em nằm ở bệnh viện nào?
- Không cần không cần, ông cho xe đến đón em rồi.
Thời Dao vội vã từ chối, sau đó cô còn bổ sung thêm một câu: