Con số tiên sinh chạy khỏi khu vực có độc xong, còn bao nhiêu thuốc men đều để lại cho cô hết sao?
Không hiểu tại sao, lúc này tim của Thời Dao lại đập nhanh hơn nửa nhịp.
Sau đó, cô phát hiện máu của [111111] lại càng ngày càng tăng.
Thời Dao run rẩy trong hai giây, sau đó cô mới có thể hiểu được là [111111] đang dùng băng cầm máu, chờ hồi máu.
Tức là anh vừa rồi đã đưa hết máu và thuốc giảm đau cho cô, chỉ còn giữ lại bông băng để sơ cứu cho mình?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu cô, tim Thời Dao vốn đang đập nhanh hơn nửa nhịp giờ lại nhanh thêm nửa nhịp nữa.
Ván game này vì [111111] không có thuốc, cho nên đã chết rất sớm, cả đội chỉ xếp hạng ba, không thể nhận thưởng.
Trở lại phòng chờ, [Nước trái cây] không lập tức bắt đầu ván mới mà lại nói:
- Dao muội, anh và cao thủ đang chuẩn bị đi về trường, em và lão đại chơi một chút đi, tụi anh về tới trường sẽ vào game sau.
[Dao Hề thích ăn Ice Cream]: Các anh không ở trong trường sao?
[Hầu Tử mời cao thủ]: Ừ, nãy giờ bọn anh đi ra ngoài ăn lẩu.
Không phải con số tiên sinh cũng ở cùng ký túc xá với bọn họ sao? Sao lại không đi cùng chứ?
Trong lòng Thời Dao có chút hiếu kỳ nhưng cũng không mở miệng hỏi, chỉ nói:
- Vậy được rồi, chờ các anh về rồi chơi tiếp.
[Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] rời khỏi phòng xong, [111111] làm chủ phòng, liền bắt đầu trận mới.
Bởi vì bọn họ thiếu hai người cho nên hệ thống đã chủ động chọn thêm hai người lạ nữa vào phòng.
Thời Dao và [111111] không nói gì với nhau, chỉ có hai người lạ này nói chuyện trong quá trình chờ nhập trận.
Vừa vào bản đồ, Thời Dao ở trên máy bay một lúc lâu, thấy không ai xác định điểm hạ cánh, cô liền hỏi theo thói quen:
- Chúng ta hạ cánh ở đâu đây mọi người?
Người qua đường số 1: Ồ? Số 4 lại là con gái?
Người qua đường số 2: Nghe giọng nói hình như tuổi không lớn lắm.
Người qua đường số 1: Hình như là học sinh.
Người qua đường số 2: Mỹ nữ, em là học sinh cấp 3 hay đã là sinh viên đại học rồi?
Lúc trước không phải Thời Dao chưa từng nói chuyện với Cao thủ, Nước trái cây hay Con số tiên sinh, nhưng mà hai người này nói chuyện lại tạo cho
cô cảm giác không thoải mái.
Cô không trả lời.
[111111] cũng không nói chuyện, nhưng cũng gõ một câu vào khung chat: Thành phố P.
Thời Dao trầm mặc, cũng không nói gì khi hai người kia hỏi đến cô.
Người qua đường số 2: Mỹ nữ, sao em không nói chuyện vậy? Nói với ca ca hai câu thôi!
Người qua đường số 1: Đúng vậy đó tiểu mỹ nữ, có muốn lát nữa ca ca dẫn em đi chơi game không?
Người qua đường số 1: Đúng rồi, tiểu mỹ nữ, em có bạn trai chưa?
Người qua đường số 2: Nếu không có, tiểu mỹ nữ à, có muốn chọn một trong số hai người bọn anh không?
Người qua đường số 1: Không thì em chọn một lúc hai người bọn anh luôn cũng được, bọn anh không ngại đâu!
Câu nói này vừa kết thúc, trong điện thoại lại có tiếng cười vô sỉ của hai người kia.
Thời Dao không ngốc, đương nhiên cô biết kiểu cười kia là có hàm ý gì.
Đối mặt với những người như vậy, cách tốt nhất chính là bỏ ngoài tai những lời họ nói.
Cho dù Thời Dao đã làm như vậy rồi, nhưng trong lòng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn nôn.
Sau khi hạ cánh, Thời Dao không để ý đến hai người kia, chỉ đi theo sau [111111], anh vào nhà nào, cô liền vào nhà đó tìm đồ, lấy những thứ cần thiết.
Cô cứ đi theo anh như vậy, đột nhiên lại có cảm giác an toàn, nhưng anh là cao thủ, leo qua tường rào, nhảy ra khỏi cửa sổ, cô hoàn toàn không thể theo kịp, chỉ có thể bó tay.
Nhưng lần này, không biết có phải do anh bắt đầu để ý hay không, từ từ đi chậm hơn bình thường, có lúc còn dừng lại một hồi, để cô có thể bắt kịp.
Thời Dao vốn tưởng rằng như vậy sẽ không đụng đến hai người qua đường kia, nước sông không phạm nước giếng, cứ ngoan ngoãn đi theo sau [111111].
Nhưng thực tế chứng minh, trên thế giới này có rất nhiều người xàm ngôn...
Hai người này cứ chủ động đi theo Thời Dao, vòng tới vòng lui quanh nhân vật của cô.