- Thăm thì thăm chứ...
Lâm Gia Ca hờ hững trả lời tài xế, trong lòng lại thầm mắng tài xế nhà ông nội một câu, Bánh Bao Mềm đến thăm ông nội là chuyện bình thường, có gì phải báo cho anh biết chứ? Dư tiền điện thoại à? anh lại muốn để điện thoại xuống, muốn cúp máy.
Lúc điện thoại di động chỉ mới đưa xuống tới cổ, Lâm Gia Ca như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên đứng yên bất động.
Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai thấy Lâm Gia Ca ngừng lại, cũng dừng bước theo, quay người không hiểu đi về phía anh:
- Lão đại, sao vậy?
- Ai gọi điện thoại cho cậu mà vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng thế?
Lâm Gia Ca không để ý đến câu hỏi của hai người đó, liền đưa điện thoại di động lên tai lần nữa, ngữ khí lúc này đã không còn chút hờ hững nào, khác xa với lúc nãy:
- Cô ấy đến thăm ông sao anh lại không báo sớm cho tôi biết? Bây giờ mới nói?
Đầu dây bên kia tài xế còn chưa kịp mở miệng giải thích, Lâm Gia Ca liền mở miệng nói tiếp:
- Tối qua không phải anh nói mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao? Ổn thỏa của anh là như thế này đây hả?
Vừa nói, anh lại vừa đi ngược hướng giảng đường.
Lục Bản Lai:
- Lão đại, đi ngược hướng rồi, giảng đường ở phía bên này mà?
Hạ Thương Chu:
- Lão đại, chút nữa là phải vào tiết rồi, đây là tiết của đại ma vương, tuy rằng ông ta rất thích cậu nhưng mà cậu cứ trốn học như thế, nhất định sẽ có cách để đì chết cậu đó!
Đừng nói là Đại Ma Vương, cho dù tiết học đó là của Diệt Tuyệt sư thái, anh cũng không thể nào vào học nổi. Lâm Gia Ca không để ý đến hai người phía sau mình nữa, đi nhanh hơn đến cầu thang.
Bước chân từ nhanh đến mặt đất bằng phẳng đã chuyển thành chạy...
...
Taxi lao nhanh đến cổng bệnh viện, Lâm Gia Ca trả tiền xong, ngay cả tiền thối cũng không chờ lấy mà chạy đến cổng bệnh viện.
Thang máy có rất nhiều người, Lâm Gia Ca đứng chờ mười mấy giây, nhưng cuối cùng cũng không chờ được mà đi cầu thang bộ, lên lầu.
Anh vừa mới đến phòng tiếp nhận bệnh nhân, liền thấy bóng người Thời Dao quẹo vào dãy phòng bệnh của ông.
Cũng còn may, cô chỉ vừa mới tới thôi.
Lâm Gia Ca không
dám lấy hơi đã nhanh chóng xông về phía cửa phòng bệnh của ông.
Thời Dao vừa mới đóng cửa lại giây trước, giây sau lại có tiếng cửa sau lưng mình, tiếng cửa mở rầm rầm khiến cô nheo mày quay lại phía sau nhìn.
Má Tôn nhìn thấy anh liền lo lắng hỏi dồn:
- Tiểu thiếu gia, có chuyện gì sao? Sao lại chạy đến nỗi đổ đầy mồ hôi vậy?
Lâm Gia Ca còn đang mừng thầm trong lòng, lúc này lại đứng ngây như phỗng, không lên tiếng.
Ông nội Lâm đang từ từ uống trà, ánh mắt nhìn Thời Dao đầy thắc mắc, sao cô bé lại đột nhiên đến đây, lại thấy Lâm Gia Ca xuất hiện, ông liền điều chỉnh một chút, giả vờ như bệnh rất nặng rất mệt mỏi, quay đầu nói với má Tôn bằng một giọng nói đầy mệt mỏi:
- Má Tôn, ly nước này hơi nguội rồi, mau đổi ly khác cho tôi đi.
Má Tôn nghe vậy liền vội vàng làm theo.
Ông nội Lâm miễn cưỡng vô cùng mới có thể uống được hai hớp trà:
- Má Tôn, tôi mệt rồi, mau dìu tôi nằm xuống đi.
Má Tôn vẫn làm theo.
Đợi đến khi ông nội Lâm nằm xuống xong, ông liền nói về phía Lâm Gia Ca:
- Chiều nay không phải con có tiết sao?
Lâm Gia Ca đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình lại bình thường, lại đi vào phòng bệnh, thuận miệng bịa ra một cái lý do:
- Đại Ma Vương bị hành kinh đau bụng rồi.
Đại Ma Vương?
Ông nội Lâm nhíu mày:
- Đại ma vương là thấy Trương ấy hả? Không phải ông ấy là đàn ông sao?
Ách...
Lâm Gia Ca yên lặng hai giây, giả vờ như đang trấn định lại, ậm ờ mấy tiếng:
- Con nói thiếu chữ vợ, là vợ của thầy ấy.
- Thì ra là vậy...