- Ừ. Thời Dao đáp một tiếng, gửi tin nhắn trả lời xong liền cất điện thoại di động đi.
- Là bạn học cùng lớp hả?
Lương Mộ Mộ lúc nào cũng hiếu kỳ với những chuyện trong trường học như vậy sao?
Thời Dao gặm táo dừng một chút, trầm mặc hai giây trả lời:
- Không phải, là một học trưởng của mình.
Hàn Cảnh? Học trưởng?
Lại là cái tên học trưởng Hàn kia nữa sao?
Lâm Gia Ca nhíu mày.
- Oa, Dao Dao, thật ngưỡng một cậu quá đi, học trưởng thôi mà cũng đối xử với cậu tốt như vậy đó hả, mẹ gửi đặc sản từ quê lên liền đưa đến cổng ký túc xá cho cậu ăn, sao mình lại không có học trưởng như vậy chứ!
Ông nội Lâm vốn không để ý đến tin nhắn của Thời Dao lúc này khi nghe đến bạn học nam, học trưởng các loại, cũng đã bắt đầu cảnh giác.
Thời Dao không nói gì thêm nữa, chỉ giật giật môi, lại tiếp tục ăn táo.
Lương Mộ Mộ thấy Thời Dao không muốn nói, lại tiếp tục độc thoại:
- À, Dao Dao, mình nhớ ra rồi, học trưởng Hàn kia là đồng hương của bạn cùng phòng của cậu đúng không? Mình thật sự có ấn tượng rất tốt với anh ấy, ngoại hình rất chuẩn, tính cách cũng rất tốt, con người cũng rất nhu hòa... Nếu mình nhớ không lầm, năm ngoái sinh nhật cậu anh ấy đã dẫn cậu đi ăn riêng, còn tặng quà nữa đúng không?
Ông nội Lâm đã bắt đầu nhíu mày.
Sinh nhật của Dao Dao còn tặng quà, còn dẫn đi ăn? Học trưởng kia thân thiết với Dao Dao lắm sao?
Thì ra bọn họ lại quen thân như vậy, còn tặng quà còn mời đi ăn! Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, sinh nhật Dao Dao là ngày nào?
Lâm Gia Ca bắt đầu nóng ruột.
Hình như ngoài chuyện cô rất thích ăn uống ra thì anh hoàn toàn không biết gì về cô cả.
- Dao Dao, nói vậy hình như mình cũng biết anh ấy, có lần bọn mình còn đi đến quán bar chơi nữa đúng không?
Trong ngực Lâm Gia Ca lại có một ngọn lửa nhen nhóm khiến anh nhíu mày sâu hơn.
Em họ của Lương Cửu Tư thật dư hơi, sao cứ nói đến vấn đề này không tha vậy?
Qua hai giây, anh ngẩng đầu nhìn Thời Dao một chút, thấy cô ấy vẫn rất ngây thơ thuần túy, đôi khi đáp lại Lương Mộ Mộ vài câu, sau đó anh lại nhìn đến ông nội mình.
Lúc nhìn thấy biểu hiện không vui trên mặt ông, Lâm Gia Ca mới bừng tỉnh đại ngộ...
Nữ sinh với nữ sinh vẫn có khác biệt rất lớn.
Cứ đơn giản mà sống không tốt sao?
Tại sao lại để cho người khác cảm thấy chán ghét, dơ bẩn, xấu xa như vậy.
Có điều, Bánh Bao Mềm của anh nên được gọi là ngốc hay là đơn
thuần đây?
Thủ đoạn rõ ràng như vậy, lẽ nào cô không nhận ra được sao?
Ông nội cũng thật là, tìm một người vợ chưa cưới cho anh lại chọn trúng một người ngốc như vậy. Có điều, ngốc thì ngốc, nhưng may là anh thông mình, bù qua xớt lại, chắc sẽ không ảnh hưởng đến đời sau đâu ha!
Nghĩ vậy, Lâm Gia Ca liền thanh đạm lên tiếng:
- À, cô nói Hàn Cảnh sao?
Lương Mộ Mộ không ngờ Lâm Gia Ca sẽ chen vào, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Gia Ca, còn mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, Hàn Cảnh, Dao Dao thường hay gọi anh ấy là học trưởng.
- Cậu tôi sao, tôi cũng quen, cho nên khi đi cùng tôi Dao Dao cũng có quen biết cậu tôi.
Nói xong, Lâm Gia Ca không do dự liếc nhìn ông nội bên cạnh.
Đúng như dự tính của anh, biểu hiện trên mặt ông nội lại cười hiền như lúc nãy:
- Thì ra là bạn của Gia Ca và Dao Dao à, còn muốn tặng đồ ăn cho Dao Dao, vậy thì chắc là một người bạn tốt rồi, có thời gian thì dẫn bạn đến nhà chơi nha mấy đứa, chúng ta đều ở Bắc Kinh, có thời gian nên giúp đỡ những người bạn ở xa đến cho họ đỡ tuổi thân!
Lâm Gia Ca dạ một tiếng, đáp lại ông nội.
Đương nhiên anh cũng chưa quên, nhìn lại Lương Mộ Mộ một chút.
Nụ cười trên mặt cô gái ấy lúc này... lại có chút giả tạo.
Cũng phải, có thể là thật sao? Những chuyện mình ngồi vẽ nãy giờ bị một câu nói của anh xóa sạch hết,... còn có thể tự nhiên diễn tiếp à?
Có điều, như vậy cũng đáng đời. Bánh Bao Mềm thoạt nhìn là một cô gái hiền lành dễ bị bắt nạt nhưng mà... nếu như muốn bắt nạt cô bé của anh, còn phải hỏi xem anh có đồng ý hay không cái đã!
Nghĩ tới đây, Lâm Gia Ca không muốn ở đây thêm nữa, đứng thẳng người, nói với ông nội Lâm:
- Ông nội, không còn sớm nữa, tối nay con còn có hẹn bạn học ăn cơm, con đi trước đây.
- Đi đi đi đi!