- Không thể về đây? Ông đang truyền nước biển, ừ, lỡ như có chuyện gì máu chảy ngược lên ống dẫn thì phiền lắm, bà ở đó canh chừng ông đi. Khi nào hết nước biển thì hẵn về.
Dừng một chút, Lâm Gia Ca nhìn về phía Thời Dao:
- Ờm... ông nội truyền nước biển xong má Tôn mới có thể về đây, cô có thể chờ không?
Lâm Gia Ca nói xong, lầm bầm lầu bầu câu:
- Không biết lúc má Tôn không ở đó ông có xảy ra chuyện gì không...
Thời Dao nghe cầu thứ nhất đang muốn trả lời, đột nhiên nghe thấy anh nói câu thứ hai xong liền im bặt...
Ông nội Lâm đang bệnh, nếu má Tôn về mở cửa cho họ, thời gian không có bà ở đó, lỡ như bệnh của ông trở nặng thì ai kêu bác sĩ đây, ai chăm sóc đây?
Sáng mai cô không có tiết, tối nay cũng chỉ hẹn các bạn cùng phòng ăn lẩu, nhưng vẫn có thể dời sang hôm khác.
Nhưng mà, nếu như vậy thì, tối nay anh và cô sẽ ở cùng nhau trong một căn phòng sao?
Thời Dao tổng kết một hồi, mới nói với Lâm Gia Ca:
- Không thì anh nói má Tôn không cần về nhà, cứ ở bên đó chăm sóc ông đi!
Đạt được mục đích, Lâm Gia Ca vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, anh tỏ vẻ hơi miễn cưỡng, qua nửa phút mới nói:
- Được rồi!
Sau đó, Lâm Gia Ca lại gọi một cú điện thoại, đưa lên tai:
- Thôi khỏi đi, không cần về nhà, bà ở đó chăm sóc ông nội cho tốt đi!
Sau khi "cúp máy", trong phòng ngủ chỉ còn lại một mảng yên tĩnh.
Lâm Gia Ca ngồi trên ghế salon, thong dong cầm điện thoại di động, bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn chửi mắng Lương Cửu Tư:
- Lương Cửu Tư, cậu đúng là đồ bỏ đi, khốn kiếp, đồ mặt dày không biết xấu hổ, đồ cuồng d*m!!
Lương Cửu Tư trả lời tin nhắn rất nhanh:
- Tôi đã làm gì sai ư...
- Cút cút cút, tôi nói cho cậu biết, ông đây sẽ không để yên cho cậu!
Lương Cửu Tư:
- Tôi chọc cậu hồi nào, vừa nãy tôi còn bị nhảy mũi, có phải cậu đang mắng tôi không? Điện thoại tôi sắp bị nhắn đến nỗi treo máy rồi.
- Ha? cậu vẫn còn tiểu JJ chứ? tôi cho là cậu không còn nữa rồi, đồ tinh trùng lên não, gieo giống khắp nơi!
Bên kia, Thời Dao cầm điện thoại di động ngồi ở tấm thảm gần phòng tắm, bắt đầu vào nhóm
wechat của những người bạn cùng phòng gõ tin nhắn:
- Chúng bảo bảo, thật xin lỗi, tối nay mình có việc đột xuất nên không thể về trường được rồi. Để hôm khác đi ha!!
Lá sen (Hà Điền Điền): Dao Dao, mình ghét cậu!!
Quả Chanh (Lãnh Ôn): Hôm khác là hôm nào?
Tôi yêu Lý Dịch Phong (Giang Nguyệt): Hừ, lại lỡ hẹn, phẫn nộ!!
Thời Dao và Lâm Gia Ca cách một chiếc giường lớn, cứ nhắn tin như vậy, không ai nói chuyện với ai.
Bầu không khí mạnh ai nấy thở như vậy trôi qua, không biết qua bao lâu, điện thoại của Thời Dao lại vang lên.
Là Hàn Cảnh gọi đến.
Thời Dao đang chơi game, nên bắt máy rất nhanh:
- Học trưởng Hàn?
Lâm Gia Ca đang gõ tin nhắn chửi bới Lương Cửu Tư, nghe thấy ba chữ này cũng dừng lại động tác.
- Thật ngại quá, lúc nãy em tắm không biết anh đã gọi điện thoại tới, nhưng mà hôm nay em không thể về trường học được, đặc sản kia anh cho chia cho mọi người ăn đi, đừng chừa cho em... đừng để hư mất...
Anh đừng nói làm em thèm...
Có nhiều thứ muốn nói như vậy sao?
Lâm Gia Ca cắn ngón tay, nhìn chằm chằm người còn không cúp máy kia một lúc, sau đó nháy mắt một cái, lấy tai nghe ra, như đang nghe nhạc say sưa, kìm không được mà mở miệng hát:
- Yêu em mãi mãi, yêu em suốt kiếp...
Thời Dao đang gọi điện thoại nghe thấy mấy câu đó, tay liền run lên, suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.
Đầu dây bên kia đang nói chuyện với cô cũng im bặt, không nói tiếng nào nữa.
Lâm Gia Ca thấy như vậy, vẫn cứ thản nhiên hát, hát rất nhập tâm, giọng hát cũng càng ngày càng lớn:
- Ngày tháng cứ trôi sao chỉ mình anh thôi...
Hàn Cảnh hoàn hồn: