Trong mấy ngày Đường Tâm Lạc ở bệnh viện, ban ngày Lục Dục Thần làm ở công ty, tan làm anh liền đến bệnh viện chăm sóc cô.
Nhưng hai người ở chung một chỗ, nhìn chung bầu không khí có chút xấu hổ.
Một người tựa đầu trên giường xem tivi, một người ngồi trên ghế sofa xem tài liệu.
Đến giờ ngủ, anh sẽ tự động lấy điều khiển của cô, tắt tivi, sau đó dỗ cô ngủ.
Phòng này rất lớn, tối anh ngủ cùng cô, nhưng chỉ ngủ thôi chứ không làm gì cả.
Đường Tâm Lạc nằm nhịn mấy ngày, nhịn miết muốn bệnh luôn.
Thật sự cô cảm thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng mỗi lần định xuống giường, nếu không có Lục Dục Thần ở bên, thì mấy y tá kia liền vội vàng bảo cô nhanh lên giường, coi chừng cẩn thận.
Còn nếu Lục Dục Thần ở bên. Thì, ha ha, muốn xuống giường cũng không được.
Anh trực tiếp ôm cô làm mọi thứ, đến cả đi vệ sinh anh cũng ôm cô đi nốt. Tắm cũng không cho cô tự làm, lấy lý do là phòng tắm quá trơn, sợ cô ngã.
Chuyện này khiến Đường Tâm Lạc xấu hổ vô cùng.
Vậy mà Lục Dục Thần còn dùng giọng nói làm người ta hận tới nghiến răng nói:
"Cũng không phải chưa thấy qua, sợ cái gì."
....
Hôm nay, Đường Tâm Lạc nằm trên giường bấm điện thoại, chuẩn bị liên lạc cho luật sư Phạm. Cô chưa có cơ hội gặp anh ở ngoài.
Lúc trước Lục Dục Thần không cho cô quan tâm chuyện bên ngoài, liền tịch thu máy tính bảng và điện thoại của cô, hôm nay cô cầu xin hơn nửa ngày, anh mới bảo Mạch Trạch chuyển tới.
Cô vội vàng tìm luật sư Phạm, chủ yếu là muốn hỏi chút, cổ phần của Đường gia thế nào rồi.
Kết quả, vừa bật nguồn điện thoại, liền thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Bấm vào, những cuộc gọi này phần lớn là của Vạn Vi Vi.
Còn về tin nhắn, cũng không ít.
Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi nhắn tin mắng chửi, cô trực tiếp xóa không thèm nhìn.
Mà tin nhắn của dì Đường Nhược Lan, làm Đường Tâm Lạc nở nụ cười hiếm thấy.
Tuy giọng điệu không tốt lắm, nhưng so với lúc trước cũng đỡ hơn, chứng minh hành động của luật sư Phạm có tác dụng.
Đường Tâm Lạc đang chuẩn
bị nhắn tin trả lời thì đột nhiên Vạn Vi Vi gọi tới.
Nhìn màn hình không ngừng lấp lóe, bất giác cô nghĩ đến chuyện ở quảng trường Hằng Phong.
Vạn Vi Vi...Vẫn còn là bạn mà cô biết khi xưa sao?
Thở dài, cuối cùng Đường Tâm Lạc vẫn lựa chọn cho đối phương một cơ hội.
"Alo, Tâm Lạc...Cuối cùng cậu cũng nghe máy, xảy ra chuyện gì vậy? Hai ngày nay đều không liên lạc được với cậu, làm mình sốt ruột muốn chết!"
Vừa bắt máy, liền nghe âm thanh lo lắng của Vạn Vi Vi.
Thấy bạn thân quan tâm, Đường Tâm Lạc có chút dễ chịu.
Quả thật là cô suy nghĩ nhiều, Vi Vi vẫn như trước đây, không có thay đổi.
"Không có gì, mấy ngày trước mình bị bệnh, bây giờ khá hơn chút rồi." Sợ bạn thân lo lắng, cô không nói nhiều lời.
"Bị bệnh? Bị bệnh mà không trả lời điện thoại được hả? Tâm Lạc, có phải cậu có chuyện gạt mình không, hôm qua họp lớp họ đều nói cậu không dám tới, hai ngày trước mình liền gọi cho cậu, kết quả không liên lạc được. Có phải cậu giống như trong lời của bọn họ, không dám đi?"
"Sao lại như thế được, bọn họ nói không đúng sự thật, mình có gì mà không dám đi? Mình thật sự bị bệnh mà."
"Thật sao?" Âm thanh của Vạn Vi Vi có chút hoài nghi.
Nhưng rất nhanh, cô liền đổi thành giọng quan tâm:
"Tâm Lạc, rốt cuộc cậu bị bệnh gì? Mình là bạn tốt của cậu, không đến thăm cậu, mình vô cùng lo lắng."