Đường Tâm Lạc rốt cuộc không biết mình đã bị Lục Dục Thần thả câu.
Sau khi cô trở lại biệt thự liền muốn vào bếp, muốn phân phó nhà bếp chuẩn bị một số đồ ăn mà Lục Dục Thần thích.
Không ngờ vừa mới vào phòng bếp, mùi thức ăn đã xộc thẳng vào xoang mũi, nếu trước kia cô cảm thấy dễ chịu, thì hiện giờ lại chỉ cảm thấy buồn nôn khó chịu.
“Ọe…”
Cô chịu không được nữa liền che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận.
‘“Thiếu phu nhân... Cô sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?”
Bà Trương sau cái lần Đường Tâm Lạc biện hộ cho bà, thái độ đối với Đường Tâm Lạc liền khác hẳn.
Bà vội vàng đỡ Đường Tâm Lạc đến phòng khách ngồi xuống, hỏi tình trạng của cô, lập tức hiểu được.
“Thiếu phu nhân, chắc do cô ốm nghén rồi. Đây là phản ứng bình thường khi mang thai, ba tháng sau sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp.’’
Bà Trương vừa vuốt vuốt lưng cho Đường Tâm Lạc, vừa bảo người đem đồ chua đến cho Thiếu phu nhân để bớt buồn nôn.
Trước đó bà còn thấy khó hiểu, tại sao Thiếu phu nhân có con, đã hai tháng nhưng lại không thấy ốm nghén gì cả.
Bình thường phụ nữ mang thai, chừng một tháng liền sẽ bắt đầu có dấu hiệu ốm nghén, mãi đến ba tháng sau mới từ từ giảm bớt. Có trường hợp phụ nữ có thai tình trạng ốm nghén đặc biệt nghiêm trọng, có người thì nhẹ một chút.
Đường Tâm Lạc đến thời điểm này mới xuất hiện dấu hiệu ốm nghén đầu tiên, đứa bé trong bụng quả là không muốn làm khổ mẹ nó.
“Bà Trương...tôi không sao rồi.’’
Đường Tâm Lạc hơi thở rốt cuộc cũng trở lại bình thường, vừa rồi trong phòng bếp, nghe tới mùi đồ ăn liền không nhịn được muốn nôn, nhưng sau khi đi ra, hít thở không khí trong lành, đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cô cũng biết, phụ nữ mang thai sơ kỳ ít nhiều đều như vậy, lúc ở bệnh viện, bác sĩ cũng đặc biệt dặn dò cô chuyện này.
Nhưng từ sau khi mang thai, cô vẫn luôn không phát sinh tình trạng này, thế cho nên cô cũng không mấy quan tâm đến.
Lần đầu tiên như vậy, thiếu chút nữa đã phản ứng không kịp.
“Thiếu phu nhân, thân thể cô không thoải mái, buổi chiều còn muốn ra ngoài không?’’
Bà Trương nhìn sắc mặt tái nhợt hơn bình thường của Đường Tâm Lạc, nhịn không được mà khuyên nhủ.
Người thiếu gia cử đến cho thiếu phu nhân đã đến, bà Trương lúc ấy đã tự mình sắp xếp, tự nhiên biết rõ cô buổi chiều sẽ muốn ra ngoài.
“Không được.’’
Đường Tâm Lạc lắc đầu cố nén cảm giác buồn nôn:
“Không có chuyện gì đâu bà
Trương, tôi ngồi nghỉ một lát là khỏe ngay. Vừa rồi là do đột nhiên ngửi thấy mùi phòng bếp nên mới như vậy, chỉ cần không đến đó là không sao rồi.’’
Bà Trương khuyên cả buổi, thấy Đường Tâm Lạc khư khư cố chấp, nên chỉ có thể sai người hầu tìm vài loại đồ ăn vặt chua ngọt cho Đường Tâm Lạc ngăn chặn cảm giác buồn nôn.
May mắn, sau khi ngồi trong phòng khách chốc lát, cảm giác buồn nôn rốt cuộc cũng rút đi.
Bởi vì bây giờ cô thật sự "dị ứng" với mùi đồ ăn nên Đường Tâm Lạc đến cơm trưa cũng không ăn, chỉ là dùng một chút đồ ăn vặt lót dạ rồi dẫn người đến nhà Lục Kình Hạo.
Lục Dục Thần phái tổng cộng bốn người, đều mang đồng phục đồ âu đen, cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ tráng hán.
Xe của cô lái phía trước, xe bốn người hộ vệ ở phía sau, đến được bên ngoài cổng lớn Lục gia thì dừng lại.
Đường Tâm Lạc từ trong cửa sổ xe nhìn về cánh cửa sắt đóng chặt nhà Lục gia.
Xuyên thấu qua khe hở cửa sắt, tòa "Thạch ma" từng nhốt cô nửa năm, rốt cuộc lộ ra gương mặt dữ tợn.
Nơi này chính là Lục trạch, được coi như là Nhất mạch chi nhánh của Lục gia, Lục Chí Hạ đứng thứ tư trong địa vị Lục gia, người Lục gia có thói quen gọi ông là Lục Tứ.
Trên thực tế, Lục Dục Thần và Lục Chí Hạ vai vế ngang nhau, Lục Kình Hạo thấy Lục Dục Thần, trái lại phải gọi đối phương một tiếng "chú".
Chỉ có điều, chú là cách gọi thân mật, Lục Chí Hạ tại gia tộc Lục gia địa vị bình thường, không thân thiết với người trong tộc Lục gia cho lắm, bởi vậy, Lục Kình Hạo có muốn gọi thật, cũng chỉ có thể giống người khác, gọi Lục Dục Thần một tiếng Lục gia.
Có thể nói, nếu như không có Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần cũng không nhất định biết rõ Lục gia có một người tên là Lục Kình Hạo.