Đường Tâm Lạc nghe thấy anh nói, cái mũi không nhịn được nhăn lại, nước mắt lại không thể khống chế rơi xuống.
“Chồng…”không nghĩ qua là, gọi theo anh.
Lục Dục Thần nghe được giọng nói như mèo kêu của cô gọi “Chồng”, đôi mắt càng thêm sâu sắc, càng ôm chặt cô vào trong lòng hơn.
Bàn tay to ở trên lưng cô khẽ vuốt, giống như trấn an, lại giống như trìu mến.
Đường Tâm Lạc nhào vào trong lòng anh, hai bàn tay nhỏ ôm eo gầy của anh, khuôn mặt xấu hổ chôn ở trước ngực anh không dám ngẩng đầu.
Lúc này cô mới phản ứng kịp, vừa rồi quá kích động, giống như nhất thời nói lỡ.
Chữ “Chồng” này, không phải lần đầu tiên gọi, nhưng lần đầu tiên thành tâm gọi ra miệng.
Huống chi, khi cô gọi anh, giọng nói không che dấu bất lực và yếu ớt.
Đường Tâm Lạc cảm thấy vô cùng mất mặt!
Lục Dục Thần đối với âm thanh yểu điệu “Chồng”, hiển nhiên vô cùng thỏa mãn.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, để cho cô cả người đều núp dưới cánh chim của anh.
Động tác như vậy, giống như tuyên bố anh ham muốn chiếm hữu và hàm ý bảo hộ người phụ nữ này.
Truyền thông dưới bậc thềm, bỗng nhiên đánh hơi được không khí không bình thường.
Lục Dục Thần, nhân vật truyền kỳ thành phố A, quyền thế cao nhất Hoa Quốc.
Tuy anh rất ít lộ diện trên truyền thông, nhưng truyền thông thành phố A không có không nhận biết khuôn mặt của anh. Chỉ cần làm ngành nghề truyền thông, gần như ai mới vào làm, bị thủ trưởng dạy dỗ, nhất định phải nhớ khuôn mặt này.
Đơn giản là hễ vận khí tốt một chút, nếu ngày nào đó ở thành phố A ngẫu nhiên gặp vị nhân vật này, chỉ cần so sánh một gương mặt này, đủ để cho ngày hôm sau
sách báo bán hết.
“Là Thần thiếu…Mau chụp ảnh!”
“Quá kích động, tôi lại có thể nhìn thấy Thần thiếu! Đây chính là năm năm từ khi tôi làm đến nay lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thần thiếu!”
“Hai người paparazzi <Giải trí báo trường>, chụp được Thần thiếu và Lâm đại mỹ nhân bí mật gặp mặt, buổi sáng hôm nay vài trang đưa tin đã bị vài nhà truyền thông thành phố A đăng, hai paparazzi cũng kiếm được chút lớn. Nếu bây giờ chúng ta chụp được Thần thiếu bảo hộ, tuyệt đối so với <Giải trí báo tường> kiếm được càng lớn!”
Nghe nói như vậy, mấy phóng viên còn đang sợ hãi mấy vệ sĩ áo đen nhao nhao lấy ra cameras cùng chụp.
Người bên cạnh Lục Dục Thần cũng không ngồi không, nếu là bình thường đã sớm đưa những phóng viên này đánh cho không tìm ra.
Nhưng hôm nay, Lục gia không lên tiếng, trợ lý Mạnh không lên tiếng, ngay cả Thất gia cũng không lên tiếng.
Không có mệnh lệnh, nhóm vệ sĩ áo đen không có xuất thủ, chỉ vẫn như cũ chắn ở trước bậc thềm, không cho phóng viên đến gần.
Các phóng viên ở phía dưới dừng chụp, bên trên vẻ mặt lờ mờ của Đường gia lại đe dọa.
Trong người Đường gia địa vị và kiến thức cao nhất, là bà Đường.