Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần thân mật bên này, đã bị Đường Mật nhìn thấy hết.
Càng nhìn bọn họ thân mật cô càng thấy ghét!
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà từ nhỏ đến lớn, Đường Tâm Lạc luôn luôn đứng trước cô, có được thứ tốt hơn cô.
Khi còn nhỏ cũng vậy, bản thân vừa đoạt một con búp bê của Đường Tâm Lạc, thì cậu liền mua một con khác tốt hơn cho Đường Tâm Lạc.
Về sau, cậu mất thì có mợ che chở cho cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù bản thân có tranh đoạt ra sao, thì Đường Tâm Lạc luôn luôn có những thứ làm cô ghen tỵ.
Rõ ràng hai người đều là con cháu Đường gia...Nhưng dựa vào cái gì mà Đường Tâm Lạc lại có mọi thứ tốt hơn cô!
Ánh mắt oán độc của Đường Mật quá mức rõ ràng, Đường Tâm Lạc dễ dàng phát hiện cô ta đang nhìn mình.
Thật ra Đường Tâm Lạc đã quen ánh mắt này của Đường Mật, cũng chỉ có thể kinh ngạc rồi cho qua.
Dáng người Đường Mật rất tốt, tuy gương mặt không quá xinh đẹp, nhưng khi cười con mắt liền cong cong, má có hai má lúm đồng tiền, khuôn mặt như thiên sứ, còn dáng người như yêu tinh.
Nhìn bề ngoài thì là một phụ nữ sáng sủa thánh thiện, nhưng trong lòng lại hẹp hòi, có tính đố kỵ rất mạnh.
Khi còn nhỏ, Đường Tâm Lạc rất khách sáo với Đường Mật.
Bởi vì dượng mất sớm, nên dì liền mang theo Đường Mật về Đường gia ở.
Bà nội luôn luôn yêu thương người em họ này hơn cô, có vật gì tốt, liền cướp của cô đưa cho Đường Mật.
Cứ như vậy, thậm chí trong một khoảng thời gian rất dài Đường Tâm Lạc phải chia sẻ đồ của mình cho Đường Mật, trước khi chia sẻ, cô để Đường Mật chọn trước, còn đồ thừa lại thì cô dùng.
Nếu không phải sau này mẹ qua đời, gặp nhiều biến cố, thì có lẽ bây giờ cô vẫn sẽ nhường nhịn mấy người này.
"Sao vậy, không thoải mái hả?" Bỗng nhiên Lục Dục Thần nói bên tai cô.
Đường Tâm Lạc