(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh biết em là phụ nữ có thai."Anh lạnh lùng nói, sắc mặt có chút lạnh đi.Lục Dục Thần như vậy làm người khác rất sợ hãi.Giống như có thể hóa thành mãnh thú bất kỳ lúc nào, nhào lên, gặm cô không còn manh giáp.Theo bản năng, Đường Tâm Lạc muốn tránh thoát anh, nhưng làm thế nào thì cổ tay vẩn bị anh tóm chặt.Thấy cô vợ nhỏ sợ hãi, Lục Dục Thần nhẹ nhàng kéo cô tới gần mình.Ôm cô vào lòng, tựa đầu vào hõm vai cô, hưởng thụ mùi hương ngọt ngào của cô.Đường Tâm Lạc muốn giãy dụa, liền bị anh dung sức, giam giữ cô lại."Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút."Âm thanh của anh vô cùng mị hoặc. Vang bên tai cô, làm toàn thân cô run lên một chút."Yên tâm, anh sẽ không động vào em."Anh tiếp tục "dỗ dành", vì cô đang mang thai, nên Lục Dục Thần không hề có ý nghĩ làm gì cô cả.Kêu cô tới, chỉ vì nghe thuộc hạ của anh kể lại chuyện đó, không khỏi muốn gặp cô chút.Về phần sau khi thấy cô, muốn nói gì, muốn làm gì thì anh cũng chưa biết được.Bất quá bây giờ, anh không quan tâm đến vấn đề này nữa.Ôm cơ thể mềm mại trong ngực, phàm là đàn ông, đều hiểu nên làm cái gì.Có Thật là sẽ không làm gì không? Đường Tâm Lạc không thể tin được nhìn anh, nhưng cũng phải cố gắng tin anh.Bây giờ cô như thỏ trắng lọt vào hang sói, lời của sói xám, cho dù cô tin hay không, thì cũng không còn cách nào khác.Tạm thời thành thật nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn nghe lời, thì anh sẽ buông tha cho cô?KHông dám hành động thiếu suy nghĩ tránh chọc giận đối phương, Đường Tâm Lạc chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ôm cô.Áo khoác của cô đã bị anh ném trên