Người xung quanh rối rít chỉ trỏ người bạn gái của anh a.
Mọi người còn tưởng Lục Kình Hạo lớn gan đến vậy, dám đem tình nhân tới tham gia tiệc. Nhưng mà nhìn kỹ một chút mới phát hiện là Lục Chỉ Nghi, em gái của Lục Kình Hạo.
Ăn mặc diêm dúa lòe loẹt vậy, Lục Chỉ Nghi giống nữ diễn viên hạng ba, thường xuyên chụp ảnh gợi cảm cho báo lá cải, những người xung quanh đều liên tục lắc đầu.
Người phụ nữ này có bị điên hay không, ăn mặc như vậy tới mừng thọ lão phu nhân, cô ta nghĩ rằng đây là những nơi như vậy sao?
"Hôm nay là đại thọ của bà nội, tôi dĩ nhiên phải tới sớm." Đường Tâm Lạc châm chọc nhìn Lục Chỉ Nghi một cái, sau đó mới lạnh lùng đáp lời Lục Kình Hạo.
Cho dù thật sự tức giận nhưng cô tuyệt đối không xé rách mặt nạ của Lục Kình Hạo, không phải là không dám mà là không muốn. Đây là đại thọ của bà nội, không thể vì tình riêng của cô mà phá hỏng tâm tình của bà.
Có chuyện gì cũng đợi tiệc tàn, cô sẽ nói cho bà biết.
Lục Kình Hạo nghe vậy thì cười một tiếng: "Anh biết em hiếu thảo, nhất định sẽ tới. Bà nội... Hôm nay là sinh nhật của bà, cháu và Tâm Lạc tới chúc thọ bà, đúng rồi, đây là em gái của cháu, Chỉ Nghi, còn đây là mẹ cháu... Lần trước, tại hôn lễ của chúng cháu có gặp bà một lần, đến bây giờ vẫn muốn gặp lần thứ hai, muốn thấy được khí chất của bà. Hôm nay có thể gặp được là phúc của con."
Lục Kình Hạo không cảm thấy mất mặc mà nịnh hót, dựa thế Đường Tâm Lạc giới thiệu Lục Chỉ Nghi và Cung Tuyết Mị bên cạnh cho Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân mặc dù có ấn tượng không tệ với Lục Kình Hạo, nhưng đối với hai mẹ con này thì không nhìn thuận mắt.
Lần này cũng nể mặt Đường Tâm Lạc mà nói vài câu, sau đó vừa đúng lúc có người tới chúc thọ thì đuổi
mấy người này đi.
Đường Tâm Lạc còn muốn nói thêm vài câu với lão phu nhân nhưng Lục Kình Hạo đã thuận thế khoác tay cô, muốn tránh cũng tránh không được.
Cô không tiện xé toạc quan hệ với Lục Kình Hạo lúc này, chỉ có thể chịu đựng, chờ cơ hội.
Lúc này cô bị Lục Kình Hạo kéo ra khỏi bên người lão phu nhân, ra khỏi cô lập tức giật tay lại, cổ tay phải còn bị đỏ lên.
"Đường Tâm Lạc, không nghĩ tới nha... Bỏ mắt kính ra cô cũng coi như không tệ." Lúc này Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi đứng một góc trong phòng dạ hội, những tiểu thư danh giá khác căn bản không để ý tới họ.
"Tôi không cần Lục thiếu phải phí tâm." Đường Tâm Lạc không muốn phí lời với hạng đàn ông như Lục Kình Hạo.
"Lục Kình Hạo, tôi nói cho anh biết. Một là chúng ta ly hôn trong hòa bình, cho dù nếu sau này lão phu nhân biết chuyện, tôi cũng chỉ nói là tính cách không hợp, không truy cứu nữa. Hai là chờ tiệc tan, tôi sẽ đi gặp bà nội nói thẳng chuyện của hai chúng ta và chuyện mẹ anh tham lam muốn nuốt hết cổ phần Đường thị trong tay tôi, cứ thử hỏi xem lão phu nhân có phản ứng hay không."
Cô không có thế lực, chỉ có thể dựa vào tình cảm của Lục lão phu nhân dành cho mình.
Hôm nay bị cả nhà Lục Kình Hạo dồn đến chân tường, chỉ có thể nhờ lão phu nhân cứu giúp.
"Em... Em đừng kích động." Gương mặt Lục Kình Hạo lộ ra vẻ hốt hoảng: "Để anh suy nghĩ một chút."