(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Dục Thần nắm tay Đường Tâm Lạc đứng một hồi, cô cảm thấy không thoải mái cho lắm.Thấy Lục Dục Thần đang nói chuyện với Tô Chính, ánh mắt cô tối sầm.Cô đã biết Tô Chính từ lâu rồi.Ông ta là cha của bạn tốt cô, Tô Tình, chỉ tiếc là sau khi mẹ của Tô Tình qua đời, ông cưới phu nhân bây giờ, quan hệ với Tô Tình rất xấu.Đường Tâm Lạc kéo nhẹ Lục Dục Thần.Người đàn ông cúi đầu, dùng ánh mắt hỏi cô.Đường Tâm Lạc nói nhỏ: "Đứng lâu hơi mệt, em qua kia ngồi một chút... Anh cứ nói chuyện tiếp đi, không cần phải để ý tới em."Cô nói xong chuẩn bị buông tay, bàn tay mới vừa trượt xuống thì được anh nắm lại.Lục Dục Thần nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: "Anh đi cùng em, bên này không gấp."Đường Tâm Lạc nhìn qua đầu vai của anh, tính luôn Tô Chính, tất cả hơn mười ông chủ lớn ở thành phố A, giờ phút này phải trơ mắt nhìn họ.Gì mà không gấp chứ, rõ ràng chỉ có mình anh không gấp, những người khác đều không đợi được muốn kết giao với Lục gia."Không cần, tự mình em có thể..." Cô muốn làm người phụ nữ thức thời.Lời còn chưa nói xong, hai chân đã rời mặt đất.Cả người bị nhấc lên trên không trung."Ở đây nhiều người như vậy... Anh, anh mau bỏ em xuống!" Cô kéo lấy cổ áo anh, đôi mắt liếc nhìn anh một cái.Lục Dục Thần không để ý, ngược lại bước chân dài hơn, không nhanh không chậm ôm cô tới phòng nghỉ.Cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, cả gương mặt cô bị nhuộm đỏ, đành biến thành đà điểu vùi đầu vào ngực anh.Hai ngón tay níu áo anh, không dám ngẩng đầu lên.Thấy cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, Lục Dục Thần không tự chủ cười một tiếng.Bên tai nghe thấy tiếng