(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Lục Dục Thần càng trầm hơn, ôm cô gái nhỏ đang mơ hồ vào ngực, gương mặt lạnh lùng, nói lệnh tiễn khách với anh em Kiều gia."Hôm nay tớ không rảnh, hai người về trước đi.""Anh Dục Thần, chúng ta vừa mới gặp thôi, sao anh..."Lục Dục Thần ngước mắt lên, ánh mắt cảnh cáo rơi lên gương mặt của Kiều Nhân Nhân, khiến cô nuốt lời muốn nói lại."Vậy... Vậy em về trước, lần sau gặp..."Kiều Nhân Nhân quyến luyến không thôi đi ra ngoài, thỉnh thoảng quay đầu đợi chờ Lục Dục Thần giữa lại.Ngược lại Kiều Mạc Hàn không có vấn đề gì, tùy ý đứng lên nhún vui: "Chị dâu, em đi trước. Khi nào rảnh rỗi chúng ta trò chuyện."Đường Tâm Lạc muốn nói câu hẹn gặp lại với Kiều Mạc Hàn, nhưng bàn tay của Lục Dục Thần lại ấn đầu cô lại, không cho cô ngước lên.Đến tận khi anh em Kiều gia rời đi mới buông tay."Sau này không được phép lui tới với Kiều Mạc Hàn." Anh em Kiều gia vừa đi khỏi, âm thanh không nóng không lạnh của Lục Dục Thần vang lên.Đường Tâm Lạc cảm thấy kỳ lạ: "Cậu ấy không phải là bạn anh sao?"Rõ ràng giao tình của Kiều Mạc Hàn và Lục Dục Thần không bình thường, cô không hiểu sao Lục Dục Thần không cho mình tiếp xúc với đối phương."Không được là không được, em đang nghi ngờ lời của anh?" Giọng anh đầy cảnh cáo.Đường Tâm Lạc giận mà không dám nói gì, chỉ đành đồng ý yêu cầu của anh."Em muốn đi vệ sinh, thả em xuống đi." Trong lòng cô có chút khó chịu nhưng không dám nói ra.Ánh mắt thâm trầm của Lục Dục Thần nhìn cô, tựa như đang tìm tòi nghiên cứu."Đi đi." Cuối cùng anh cũng buông tay.Đường Tâm Lạc nhanh chóng leo xuống, trốn vào phòng vệ sinh.Mặc lễ phục không dễ chịu chút nào, cũng may, nhà vệ sinh đủ xa xỉ, đủ rộng lớn để treo quần áo.Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại mới mở cửa đi ra ngoài.Mới vừa đi ra, vừa quay người thì gặp Tô phu nhân Đặng Mỹ Trân đang bước đến."Tâm Lạc... Không nghĩ sẽ gặp cháu ở đây. Cháu còn nhớ dì không? Hồi đó lúc cháu