(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lục gia yên tâm."Lục Thất gọi cho cảnh sát xong thì cất điện thoại, thừa lúc mọi người không chú ý còn báo cho phóng viên."Mọi chuyện xong rồi... Lục gia... Cậu có muốn về trước không?"Lục Thất cẩn thận hỏi, nhìn người đàn ông đang ôm Đường Tâm Lạc, có chút lo lắng.Mặc dù Lục gia phát hiện ra rượu có vấn đề nhưng cũng đã uống hơn nửa ly vào bung.Gan của Tô gia lớn, dám bày mưu với nữ diễn viên kia để bỏ thuốc Lục gia.Sau khi Lục gia phát hiện lập tức gọi họ tới.Không những ép uống hết nửa ly rượu còn lại, còn bắt uống thêm thuốc trợ hứng.Bây giờ, trong phòng nghỉ ngơi là một mớ hỗn độn, đó chính là trừng phạt tốt nhất.Chẳng qua...Lục Thất lo lắng nhìn Lục gia.Gương mặt tuất tú lạnh như băng, mặc dù không rõ ràng nhưng vẫn nhìn ra được vẻ mặt mất tự nhiên.Haiz, Lục Thất không nhịn được thở dài.Ban đầu Lục gia đã đi rồi, bọn họ tính đưa thiếu phu nhân về.Nếu thiếu phu nhân không một mực muốn vào, còn lợi dụng đứa bé để đe dọa họ.Lục gia chắc là nghe tin nên mới vòng về."Ừ." Lục Dục Thần gật đầu một cái, không nói lời thừa thải, dắt tay Đường Tâm Lạc đi ra ngoài.Vệ sĩ áo đen lập tức mở đường cho anh.Khắp người Lục Dục Thần tỏa ra hàn khí, những người còn lại cho dù muốn cũng không dám lại gần.Người của Lục gia nhanh chóng rời khỏi, chỉ còn mình Lục Thất cản trước cửa phòng, không để bất kỳ ai vào.Kịch hay bên trong còn chưa diễn xong, lúc này... Tô Chính gieo gió gặt bão đang đè trên người Tô phu nhân không ngừng triền miên.Mà Lâm Thi Mạn trúng thuốc chưa được thỏa mãn... Lúc này cảm thấy cả người trống không, mơ màng nhìn thấy có rất nhiều đàn ông ở bên ngoài.Cho dù cả người mềm nhũn, tay chân không có sức vẫn không ngăn được