(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói thêm hai câu, hình như bên phía Lục Dục Thần có việc, nên tắt máy.Đường Tâm Lạc tắt máy, thở phào.Cô cảm thấy hình như mình trở nên kỳ quái...Công việc cần đi công tác là chuyện bình thường, Lục Dục Thần chẳng qua mới đi một ngày, mà cô đã có ý muốn gặp anh.Lắc lắc đầu, đang chuẩn bị bưng chén ra, quay người lại thiếu chút nữa bị người phía sau dọa....Cũng không biết người này vào từ khi nào.Việt Trạch để hai tay vào túi, lười biếng đứng dựa vào cửa.Mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh nhìn ĐƯờng Tâm Lạc, "Bạn trai?""KHông phải." Đường TÂm Lạc, đang muốn nói thêm, là chồng tôi.Việt Trạch đứng ở cửa đột nhiên đi đến chỗ cô, cúi người xuống, khuôn mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt cô.Đường Tâm Lạc lại không còn đường lui, phía sau cô đã bị bàn ăn chặn lại.Sau đó, Việt Trạch dán sát tai cô, anh ta cúi đầu, màu tóc bạc che khuất tầm nhìn của cô.Giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo chút bất cần đời, "Không phải bạn trai, vậy đó chính là người mà cô yêu đơn phương?"Đường Tâm Lạc chợt cứng đờ, đột nhiên có cảm giác bị người khác nhìn thấu.Tình cảm của cô đối với Lục Dục Thần...Chính cô cũng không dám nghĩ nhiều."A" Người đàn ông cười nhẹ, "Quả nhiên như vậy."Việt TRạch đột nhiên duỗi tay, nắm lấy cằm của Đường Tâm Lạc, ngón tay mang theo hơi lạnh."Nếu tôi đoán không sai, anh ta còn chưa biết cô đang trộm thích anh ta đi?"Mặt cô đột nhiên đỏ bừng.Việt Trạch thấy mặt cô đột nhiên đỏ bừng thì dừng động tác lại một chút.Anh ta không nghĩ đến cô gái này lại chưa trải qua sự đời như vậy, tâm tư của cô, người khác vừa liếc mắt đã bị nhìn thấu.Thật sự có thể đảm nhận vị trí người điều hành một công ty giải trí?NHịn không được nổi lên ý xấu muốn trêu chọc cô.Việt Trạch chớp chớp mắt, ngả ngớn, "Chỉ tiếc, trong lòng anh ta, không có cô."Khuôn mặt Đường Tâm Lạc giật mình nhìn về